Chương 22: Xe bò

"...... Không có.

"7361 đưa mắt nhìn về phía chân của Bùi Nhuận, chợt cảm thấy y hẳn là muốn đi mà chẳng thể đi được. Cậu lập tức xung phong:"Ta đưa ngươi đi, sức ta lớn, ngươi cũng biết rồi đấy."

"Không cần đâu." Bùi Nhuận mỉm cười, dịu giọng nói, "Chi bằng trước tiên, ngươi kể ta nghe, số rau này định bán thế nào?"

Thấy dáng vẻ Bùi Nhuận không giống nói đùa, 7361 cũng không cố chấp nữa. Nghe y hỏi đến chuyện bán rau, cậu lập tức đáp: "Vương thẩm bảo ta cứ theo bà ấy, giá cả thì cứ theo chợ mà tính."

"Nếu ngươi thực sự muốn lấy việc này làm kế sinh nhai lâu dài, e rằng chỉ dựa vào chợ thôi thì chưa đủ."

"Ta cũng định dựa vào việc bán rau để kiếm tiền đây, nhưng nếu chỉ trông chờ vào chợ thì phải làm sao bây giờ?" 7361 cau mày, có chút băn khoăn "Ta nghe  Vương thẩm nói, ai cũng làm vậy cả."

Thấy cậu có vẻ nghi hoặc, Bùi Nhuận dịu giọng trấn an: "Ngươi đừng vội, nghe ta nói đã. Đợi khi đến huyện thành, ngươi có thể thử cách này...

"Trong gian bếp lặng thinh, giọng nói của Bùi Nhuận chậm rãi vang lên, tựa như dòng nước ấm áp chảy qua. 7361 thoạt đầu còn đầy thắc mắc, dần dần trên mặt cậu lại lộ ra nét kinh ngạc. Đợi đến khi y nói xong, cậu liền gật đầu thật mạnh:"Ta hiểu rồi!"

Nói đoạn, 7361 không tiếc lời tán dương: "Bùi Nhuận, sao ngươi cái gì cũng biết thế? Ngươi lợi hại thật đấy!"

Lo rằng nếu kế sách không thành, 7361 lại thất vọng, Bùi Nhuận bổ sung:

"Những cách ta nói chưa chắc đã hữu dụng, dù sao ngươi cứ thử trước đi. Nếu thật sự không được, đợi ngươi quay về, ta lại nghĩ cách khác giúp ngươi."

"Được!"

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Trời vừa hửng sáng, gà sau viện nhà họ Vương còn chưa cất tiếng gáy, vậy mà 7361 đã thức dậy, rửa mặt chải đầu đâu ra đấy, sau đó lấy từ trong phòng ra hai cái sọt tre lớn.

Cậu đeo một cái sau lưng, ôm một cái trước ngực, đón lấy luồng khí mát lành của buổi sớm mùa hạ, sải bước rời khỏi nhà họ Vương.

Lúc này, bầu trời vẫn còn vương chút sắc đêm, nếu nhìn kỹ có thể thấy vầng trăng lặng lẽ treo lơ lửng giữa tầng không, nửa ẩn nửa hiện.

7361 đi rất nhanh, thẳng hướng về phía vườn rau nhỏ của mình.

Trước tiên, cậu xem xét tình hình sinh trưởng của đám rau. Thấy không có gì cần đặc biệt lưu tâm, cậu liền đưa tay đặt lên mặt đất, sau đó nhắm mắt lại.

Ánh sáng lục nhàn nhạt như đom đóm phát ra từ đầu ngón tay cậu, chậm rãi thấm vào lớp đất đen sẫm. Dưới sự dẫn dắt của cậu, nó nhanh chóng lan đến từng rễ cây.

Những quả cà tím và dưa chuột vốn còn cần mấy ngày nữa mới trưởng thành nay lại kéo dài ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cho đến khi hoàn toàn chín muồi. Còn măng tây và hẹ cũng lặng lẽ cao thêm nửa đốt ngón tay.

Đến khi cảm thấy đã ổn, 7361 mới thu tay lại.

Trên vầng trán trắng trẻo lấm tấm một tầng mồ hôi mịn, cậu khẽ thở dài một hơi. Cảm giác tinh thần chỉ mới hồi phục bốn năm phần, tuy không nhiều nhưng cũng đủ đảm bảo sản lượng của mảnh đất này.

7361 xách lấy cái sọt bên cạnh, len lỏi giữa giàn dưa chuột và gốc cà tím. Chẳng bao lâu sau, chiếc sọt cao đến nửa người đã được lấp đầy. Cái sọt còn lại thì đựng đầy hẹ và măng tây.

Thu hoạch xong xuôi, cậu đeo một sọt trên lưng, tay xách một sọt, nhảy lên bờ ruộng.

Lúc này, mặt trời mới vừa nhú lên từ phía chân trời.

Dẫm trên con đường đất, tiếng dế kêu vang bên tai, 7361 đưa mắt nhìn về tiểu viện của Bùi Nhuận ở không xa, trong lòng thầm cổ vũ bản thân.

Cậu nhất định phải nhanh chóng kiếm đủ tiền, để sớm ngày dọn vào nhà của Bùi Nhuận.

Lúc sắp đi ngang qua cửa nhà y, cánh cửa gỗ vừa mới được sửa sang lại từ bên trong chầm chậm mở ra.

7361 nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu liền bắt gặp Bùi Nhuận đang ngồi trên xe lăn. Hệt như đã đoán trước cậu sẽ đi ngang qua vào giờ này, y chẳng hề lộ ra chút ngạc nhiên nào khi ánh mắt hai người chạm nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!