Chương 21: Cơm mạch

Nguyên liệu nấu cơm mạch đã được chuẩn bị sẵn từ trước khi 7361 đến.

Lúa mạch mới trộn cùng gạo trắng đã ngâm nước, lại thêm thịt muối băm nhuyễn, tất cả được đặt trong xửng hấp chừng nửa canh giờ.

7361 ngồi thu lu bên bếp, hương thơm không ngừng len ra từ khe hở của xửng hấp khiến cậu không biết đã bao nhiêu lần phải nuốt nước bọt.

Bên tai chợt vang lên tiếng bánh xe lăn, ngay sau đó, một bó lúa mạch xanh chắn mất tầm nhìn của cậu. 7361 ngẩng đầu lên, liền thấy trước mặt là Bùi Nhuận.

"Cho ta sao?"

"Ừ, cơm còn phải chờ một lát, nếu đói thì có thể nướng lúa mạch xanh ăn trước.

"Lẽ nào cậu lại từ chối? 7361 vui vẻ nhận lấy lúa mạch trong tay Bùi Nhuận, tách ra chừng hai mươi cọng rồi ném thẳng vào bếp lửa trước mặt. Lá lúa bén lửa, bốc lên làn khói trắng, chẳng mấy chốc khói tan, những bông lúa mạch xanh lấp lánh trong ánh lửa nhảy múa. Hương thơm từ lúa mạch bị nướng càng khiến khứu giác của 7361 thêm phần k. ích th. ích, bụng cậu lại không nhịn được mà réo lên. Không đợi thêm được nữa, cậu bèn hỏi:"Ăn được chưa?"

Bùi Nhuận khẽ cười: "Được rồi.

"7361 lập tức nhặt lấy cây gậy gỗ bên cạnh, nhanh tay gạt từng bông lúa ra. Lúa mạch đã cháy xém bên ngoài, bên trong vẫn xanh non, vài tia lửa còn vương trên vỏ trấu. Nhìn thấy 7361 định đưa tay nhặt lên, Bùi Nhuận vội ngăn lại:"Khoan đã, nóng đấy."

7361 đành phải ghìm lại đôi tay đang rục rịch, lại hỏi: "Phải chờ bao lâu? Ta không sợ nóng."

Bùi Nhuận khẽ thở dài: "Dù không sợ cũng không được, sẽ bỏng mất."

"Được rồi...

"7361 rất tin tưởng Bùi Nhuận, y đã bảo chưa được, vậy thì cậu cứ đợi. Khoảng thời gian chờ đợi lúc nào cũng khó chịu, nhất là khi thức ăn lại ở ngay trước mắt. 7361 dán chặt ánh mắt vào những bông lúa mạch trên mặt đất, tay vô thức cầm cây gậy gỗ vạch lên nền đất những nét nguệch ngoạc. Những hình vẽ ấy đều là cảnh tượng cậu từng trông thấy vô số lần trên hoang tinh, tòa tháp tinh tú cao vút tầng mây, trạm không gian lơ lửng suốt năm dài tháng rộng... Cho đến khi vẽ đến khoang trọ nơi mình từng cư ngụ, cuối cùng cậu cũng nghe thấy giọng Bùi Nhuận."Được rồi.

"7361 lập tức vứt gậy xuống, hào hứng nhặt lấy mấy bông lúa mạch. Cậu làm theo ký ức của mình, dùng tay chà xát lớp vỏ cháy đen bên ngoài, sau đó khẽ thổi một hơi, vỏ trấu bay tán loạn, chỉ còn lại những hạt lúa mạch đã chín mềm trong lòng bàn tay. Ngửa đầu, cậu đổ tất cả vào miệng, nhai đến hai má phồng lên."Ngon lắm." Cậu lúng búng hỏi, "Ngươi có ăn không, Bùi Nhuận?"

Bùi Nhuận nhìn khuôn mặt đã lấm lem tro bụi của cậu, mỉm cười lắc đầu.

Bên này, 7361 vừa ăn vừa chơi, thích thú không thôi, còn bên kia, ánh mắt Bùi Nhuận lặng lẽ lướt qua những nét vẽ trên mặt đất.

Ý cười thường trực trên gương mặt y dần nhạt đi.

Một lát sau, y với tay lấy cây chổi treo bên cạnh, nhẹ nhàng quét đi những dấu vết ấy.

7361 dĩ nhiên không hay biết gì về hành động của Bùi Nhuận. Cậu chỉ biết rằng, đến khi đã ăn gần hết số lúa mạch nướng, Bùi Nhuận liền gọi cậu rửa tay, vào ăn cơm.

Cơm mạch nấu với thịt muối đã chín.

Khi 7361 rửa tay từ bên ngoài trở vào, Bùi Nhuận đã dọn sẵn bữa ăn.

Ngoài cơm mạch thịt muối, y còn làm thêm cà tím hấp và rau dền trộn nguội.

"Nhiều quá!" 7361 mừng rỡ, ngồi xuống trước bàn, mắt sáng rỡ nhìn mấy chén đĩa bày ngay ngắn, "Cà tím làm từ khi nào vậy?"

"Hấp cùng cơm mạch."

Bùi Nhuận đẩy bát cơm đầy ắp đến trước mặt 7361.

Lập tức, cậu chẳng còn tâm trí hỏi han gì nữa. Cậu cầm lấy chiếc muỗng gỗ bên cạnh, xới một muỗng cơm, thổi nhẹ hai cái rồi vội vàng cho vào miệng.

Mới nhai hai ba cái, đôi mắt tròn xoe lập tức sáng bừng.

Hương lúa mạch hòa quyện với mùi thơm của gạo, lại thêm vị béo bùi của thịt muối, thứ mà bình thường hiếm khi được ăn, tất cả đan xen tạo thành một hương vị vừa đậm đà vừa quyến rũ. Ngon đến mức suýt nữa cậu nuốt cả lưỡi.

Lúc này, ngay cả một câu khen Bùi Nhuận cậu cũng không rảnh để nói. Chiếc muỗng gỗ múa tít, chỉ trong chớp mắt, bát cơm đã vơi đi hơn nửa.

Bùi Nhuận rót một chén nước, đặt trước mặt cậu: "Ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!