Lưu thị ngây người.
Hắn nói không rõ vì sao, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đệ tức thốt ra lời ấy, trông cậu ta đáng sợ đến lạ thường.
Lưu thị vốn định phản bác, nhưng khi chạm phải ánh mắt bình thản không gợn sóng của 7361, hắn bỗng chốc như bị trúng tà, miệng há ra mà không thốt nổi một lời.
Lưu thị không hề hay biết, đó là do 7361 đã thả ra một tia tinh thần lực, tạo thành áp lực vô hình, khiến bản năng con người không thể không lùi bước.
Thấy Lưu thị đã ngoan ngoãn im lặng, 7361 mới buông tay. Thuận tiện, cậu còn tiện tay cầm thêm một cái bánh bên cạnh, cắn một miếng to.
Ăn uống thỏa thuê, 7361 hài lòng rời đi.
Trước khi đi, cậu còn thật lòng khen ngợi Trương thị: "Bà nấu ăn rất ngon, cảm ơn, ta ăn rất no.
"Cánh cửa phòng bếp khép lại, để lại đám người trong bếp đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác. Trương thị lẩm bẩm mấy câu"tà ma" với "yêu nghiệt
"gì đó, rồi cũng không nói thêm nữa. Lưu thị lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp nói:"Hắn... hắn điên rồi chăng?
"Vương Minh Võ nào dám lên tiếng, chỉ nghe thấy nương mình đứng bên lẩm bẩm vớ vẩn, trong lòng càng thêm khinh thường. Gã cho rằng 7361 chẳng qua là do nhảy xuống sông nên đầu óc có chút vấn đề, nhìn qua có vẻ kỳ lạ một chút mà thôi, làm gì đến mức khiến ai nấy sợ hãi đến thế. Bên cạnh, hai đứa trẻ đói đến không chịu nổi, cất giọng rụt rè:"Cha nhỏ, con đói..."
Cơn giận chưa trút được của Lưu thị lập tức bộc phát, quát lớn:
"Đói, đói, đói! Suốt ngày chỉ biết đòi ăn! Chẳng lẽ các ngươi là quỷ đói chuyển thế hay sao? Cả ngày ăn mãi không đủ à?!"
Hai đứa trẻ vô duyên vô cớ bị mắng, tức thì bật khóc nức nở.
Lưu thị càng giận hơn, vung tay tát mạnh vào lưng đứa trẻ một cái.
Trong bếp, tiếng cãi vã ồn ào vang lên.
Nhưng tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến 7361 nữa. Cậu ôm chặt túi tiền mà Bùi Nhuận đưa cho, thoải mái nằm trên lớp chăn êm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
—
Trong thôn đã đổ hai trận mưa, chớp mắt tiểu mãn* đã tới. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bông lúa mạch trên ruộng đã kết hạt trĩu nặng.
Tiểu mãn: Một trong 24 tiết khí trong nông lịch, rơi vào khoảng tháng 5, báo hiệu mùa lúa mạch chín.
Thời điểm này, lúa mạch lớn rất nhanh, qua thêm nửa tháng phơi dưới nắng hè chói chang, đến tiết mang chủng* là có thể thu hoạch.
Mang chủng:
Một tiết khí trong nông lịch, rơi vào đầu tháng 6, báo hiệu thời điểm gieo trồng một số loại cây mùa hè.
Sáng sớm, 7361 đẩy cửa phòng, bưng chậu gỗ định ra vại nước múc nước rửa mặt. Đúng lúc ấy, cậu trông thấy Vương Minh Võ đang gánh nước trở về.
Nhìn thấy 7361, sắc mặt Vương Minh Vũ lập tức sa sầm, khó chịu ném phịch thùng nước xuống đất. Cũng không có gì lạ, trước kia những việc này đều do Lý Tiểu Mãn làm, giờ 7361 không chịu làm nữa, bao nhiêu việc vặt trong nhà đều đổ hết lên đầu gã, khiến những ngày này gã sống vô cùng bực bội.
Mấy lần gã muốn sai khiến 7361, nhưng khổ nỗi từ sau chuyện lần trước, Lưu thị trông chừng gã rất gắt, thậm chí chỉ cần gã đứng chung với 7361 quá lâu, Lưu thị cũng kiếm cớ làm ầm lên một trận.
Về phần nương gã thì chẳng khác nào trúng tà, không những tự mình nhận hết những công việc trước kia của 7361, mà còn mắt nhắm mắt mở trước mọi hành động của cậu, chẳng hề giống dáng vẻ trước kia chút nào.
Thấy 7361 bình thản múc một gáo nước, Vương Minh Võ đang định lên tiếng thì trong phòng bên đã vọng ra tiếng Lưu thị vừa thức giấc.
Gã giật bắn cả người, vội vã đổ nước vào vại rồi lập tức rời đi.
7361 chẳng buồn để tâm xem trong lòng Vương Minh Võ nghĩ gì. Hôm nay cậu còn rất nhiều việc phải làm, nên sau khi rửa mặt xong liền đi thẳng tới bếp.
Trong bếp, con gái lớn của Lưu thị đang ngồi trước bếp lò nhóm lửa, còn Trương thị vừa dọn bữa sáng xong. Nhìn thấy 7361 bước vào, mụ cố nén tức giận, miễn cưỡng đưa cho cậu một bát cháo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!