Chương 2: Bánh bột thô

7361 là bị đói đến ngất đi.

Thân thể này vốn đã kiệt quệ sau thời gian dài lao động quá sức, lại thêm thiếu thốn dinh dưỡng, thậm chí còn từng chết đuối một lần. Đến giờ có thể miễn cưỡng cử động, tất thảy đều nhờ vào tinh thần lực khác thường của cậu.

Đến khi 7361 bị cơn đau bỏng rát nơi dạ dày đánh thức, trời đã sáng từ lâu.

Bên ngoài lờ mờ vang lên tiếng đồ vật vỡ vụn, tiếng khóc lóc thê lương của nữ nhân, từng hồi một, càng lúc càng cao.

Xen lẫn trong đó là những tiếng quát tháo: "Vương Minh Võ!", "Đừng phát điên!"

...

7361 khẽ mấp máy đôi môi khô nứt, ngay sau đó, bụng cậu réo vang một tiếng rõ to.

Đói.

Đây là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu cậu lúc này.

Nhìn quanh bốn phía, 7361 phát hiện mình đang nằm trên một đống rơm trong gian nhà kho, xung quanh chất đầy củi khô và đồ linh tinh. Ánh nắng xuyên qua kẽ hở trên mái tranh, rọi thành những vệt sáng mờ nhạt trong gian phòng tăm tối.

Nơi này là phòng chất củi.

Chỉ mất một khoảnh khắc, 7361 đã đối chiếu khung cảnh trước mắt với ký ức của Lý Tiểu Mãn, biết rằng đây chính là chỗ ở của cậu ta.

Vốn dĩ Lý Tiểu Mãn cũng có một căn phòng tử tế, nhưng kể từ khi trượng phu đoản mệnh qua đời, cậu ta đã bị đuổi ra đây. Chỉ vì đại tẩu của cậu ta nói trong nhà đã có hai đứa trẻ, không còn chỗ cho cậu ta nữa.

Trên người cậu vẫn là bộ y phục của ngày hôm qua, đã từng ướt đẫm rồi khô cong, nhăn nhúm chẳng ra hình dạng. Hiển nhiên, người đưa cậu về đây chẳng hề bận tâm xem cậu có sinh bệnh hay không.

Nhưng 7361 cũng chẳng buồn để ý đến y phục của mình, lúc này trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất—

Cậu rất đói.

Khẽ vận một tia tinh thần lực, 7361 gắng gượng đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi phòng chất củi.

Bên ngoài trời đã sáng rõ, tầm giờ Tỵ.

Chính phòng hôm nay khác hẳn thường ngày, cửa gỗ đóng chặt, nhưng vẫn không thể ngăn được những tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong.

Có tiếng chửi bới của Trương thị, tiếng khóc lóc của phụ nhân trẻ, xen lẫn giọng nam nhân tức tối chối cãi.

7361 không để ý đến động tĩnh trong phòng, men theo ký ức đi về căn bếp nhỏ ở đông sương phòng của nhà chính.

Bếp lò sạch trơn, chẳng hề thấy bóng dáng cơm canh.

7361 đảo mắt một vòng, cuối cùng dứt khoát dùng tay bẻ gãy khóa tủ gỗ, mở cửa tủ ra. Quả nhiên, bên trong đặt một chiếc rổ trúc, bên trong là mấy chiếc bánh bột lúa mạch thô.

Mấy chiếc bánh này chính là do Lý Tiểu Mãn làm từ trưa hôm qua. Trương thị quản lương thực rất nghiêm, mỗi bữa ăn của từng người đều có định lượng rõ ràng, phần dư ra đều bị khóa lại trong tủ, tránh để ai đó vụng trộm ăn thêm.

7361 cầm lấy hai chiếc bánh, nhét đầy vào miệng, hai bên má phồng lên, ra sức nhai.

Bột mì dưới đầu lưỡi nhai ra vị ngọt, dù không nhiều, nhưng cũng đủ khiến mắt cậu sáng rỡ.

Ngon.

Là mùi vị của thức ăn thực sự.

So với loại dịch dinh dưỡng cậu từng uống trong căn cứ trước kia, thì quả thực là ngon hơn gấp bội.

Loại dịch tổng hợp ấy, dù có thể chế biến thành nhiều hương vị, nhưng sao sánh được với thức ăn chân thực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!