Chương 19: Lưu thị

Mảnh ruộng mà Bùi Nhuận định cho 7361 thuê nằm ngay phía sau nhà y.

Không nhiều không ít, vừa tròn hai mẫu.

7361 nhảy xuống bờ ruộng, quan sát xung quanh một lượt, rồi cúi đầu kéo một gốc lúa mì trong ruộng lên xem. Lúa mì đã bắt đầu trổ bông lờ mờ, có thể thấy mảnh ruộng này được chăm sóc rất tốt.

7361 không khỏi tò mò hỏi: "Bùi Nhuận, đây là do ngươi trồng sao?"

"Ta nhờ mấy người trong thôn giúp đỡ." Bùi Nhuận ngồi trên xe lăn, từ trên cao nhìn xuống 7361, khẽ cười, "Bọn họ rất chất phác, chỉ giúp một tay chứ không chịu nhận thù lao... Có điều, ta cũng không muốn lợi dụng mãi, bây giờ cho ngươi thuê mảnh ruộng này, chẳng phải rất tốt sao?

"Lời của Bùi Nhuận nghe thì khiêm tốn, nhưng thực ra, vì y là Tú Tài nên được miễn một phần thuế ruộng. Là Tú Tài duy nhất của thôn Vương Gia, không ít người sẵn lòng bỏ công bỏ của, chỉ mong có được danh nghĩa để kê khai ruộng đất dưới tên y. Vì vậy, dù Bùi Nhuận sức khỏe không tiện, nhưng mấy mẫu ruộng y sở hữu vẫn được chăm nom chu đáo. Những chuyện này, 7361 đương nhiên không biết, hiện tại cậu chỉ đang nghĩ đến một vấn đề:"Bùi Nhuận, còn lúa mạch trên ruộng thì sao? Đó là của ngươi mà."

"Chừng hơn một tháng nữa là có thể thu hoạch rồi."

Bùi Nhuận giải thích, "Đến lúc đó ruộng sẽ trống, ngươi muốn làm gì thì cứ làm."

"Vậy khi thu hoạch vẫn là những người đó giúp ngươi sao?

"7361 không kìm được hỏi. Thực lòng mà nói, lúc này cậu đã xem mảnh ruộng này như của mình. Nghĩ đến việc sau này có thể tùy ý gieo trồng bất cứ thứ gì mình thích trên mảnh ruộng này, 7361 không khỏi hào hứng. Thậm chí, lúc vừa đi quanh ruộng, cậu đã âm thầm phân chia khu vực, tính toán nên trồng gì ở đâu rồi. 7361 không nhịn được mà nói:"Ta giúp ngươi nhé?"

Bùi Nhuận mỉm cười: "Nếu ngươi muốn giúp."

"Ta muốn chứ!" 7361 vội vàng đáp, "Ta rất muốn! Hãy để ta giúp ngươi thu hoạch!"

"Vậy thì làm phiền ngươi rồi. Đến lúc đó, ta sẽ trả ngươi hai phần thu hoạch làm thù lao."

"Hả? Làm vậy cũng được sao?"

"Không có gì là không được. Ngươi giúp ta, đây xem như là tạ lễ." Bùi Nhuận nói.

"Được! Vậy đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi."

Đây đúng là một niềm vui bất ngờ, tâm trạng 7361 như bay bổng. Cậu nhìn người đang ngồi trên xe lăn dưới ánh trăng, vỗ ngực cam đoan:

"Bùi Nhuận, ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt mảnh ruộng của ngươi!"

Bùi Nhuận chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, ta tin ngươi."

...

Lúc trở về nhà họ Vương, túi tiền trong tay áo 7361 đã căng phồng. Đó là túi tiền mà Bùi Nhuận đưa cho cậu, bên trong chứa đầy những văn tiền của nơi này, có thể dùng để mua hạt giống.

Không chỉ vậy, vì ruộng thuê vẫn còn lúa mạch chưa thu hoạch, Bùi Nhuận còn chia cho cậu một khoảnh đất hoang sau nhà y để tạm thời trồng rau trước.

Giải quyết được trở ngại lớn nhất trước mắt, tâm trạng 7361 cực kỳ tốt.

Đặc biệt khi thấy cổng lớn nhà họ Vương đang mở toang, cậu càng hài lòng hơn.

Xem ra trong nhà họ Vương, Trương thị cũng có tiến bộ. Lần trước cậu khuyên mụ đừng khóa cửa, lần này mụ quả nhiên làm theo.

7361 vẫn nguyện ý nghĩ tốt về con người thêm một chút.

Vào nhà họ Vương, không thấy tên Triệu mặt rỗ đáng ghét lúc sáng đâu, mức độ hài lòng của cậu lại tăng thêm một bậc.

Không chỉ vậy, trong bếp còn phảng phất mùi thức ăn thơm nức, kèm theo đó là một giọng nói trẻ tuổi, lanh lảnh truyền ra.

"... Là ta muốn quay về sao? Là Vương Minh Võ cầu xin ta trở lại! Ta nể tình hai đứa trẻ nên mới chịu về, thế mà nhà họ Vương các ngươi lại đối xử với ta như thế này à? Trong bụng ta còn đang mang cháu đích tôn của nhà các ngươi đấy!"

Rất nhanh sau đó, giọng của Trương thị vang lên, cố ý hạ thấp xuống: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!