Chương 18: Quyết định

7361 là một người phỏng sinh có khả năng hành động mạnh mẽ.

Đã quyết định kiếm tiền bằng việc bán rau, cậu lập tức suy nghĩ cách thức thực hiện.

Bùi Nhuận nói có thể cho cậu thuê đất trồng trọt, vậy là cậu đã có đất. Nhưng vẫn còn thiếu hạt giống và cây con, mà những thứ này cũng cần tiền để mua.

Ở vườn sau nhà họ Vương có một mảnh đất trồng rau, có thể nhổ một số cây để trồng lại, nhưng số lượng chẳng đáng là bao. Nếu muốn kiếm nhiều tiền hơn, vẫn phải mua thêm hạt giống, mà vậy thì vẫn cần đến tiền.

Tiền... Cậu phải kiếm đâu ra số vốn đầu tiên đây?

7361 xoay xoay một cọng cỏ đuôi chó trong tay, ánh mắt dõi theo áng mây nhỏ trên trời có hình một chú cún con, trầm tư suy nghĩ.

Hay là đi hỏi Bùi Nhuận?

Nhà y có đất, chắc chắn cũng có hạt giống. Cậu có thể mượn trước một ít, đến khi bán rau kiếm được tiền, sẽ chia một nửa cho y.

Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu 7361, càng nghĩ càng thấy đây là một chủ ý không tệ.

Ngước nhìn vầng thái dương cao vời trên trời, 7361 thở dài một hơi.

Trời vẫn chưa tối, Bùi Nhuận chắc chắn sẽ không cho cậu đến...

Nhưng trước đó, chẳng phải y cũng từng đến tìm cậu vào ban ngày sao? Vậy thì, cậu cũng có thể chứ nhỉ?

7361 là một người rất biết linh hoạt ứng biến.

Xoay cọng cỏ trong tay một vòng, cậu liền đứng dậy, hạ quyết tâm—

Cậu phải đi tìm Bùi Nhuận.

Ở mấy gian nhà đất nơi đầu tây thôn, tiếng đọc sách non nớt vang lên rõ ràng, từng câu từng chữ đều rành rọt.

Từ khung cửa sổ mở rộng nhìn vào, có khoảng bảy tám đứa trẻ với độ tuổi khác nhau đang ngồi trước chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Chúng lắc lư cái đầu, đồng thanh đọc:

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương..."

Chúng đang học Thiên Tự Văn, bài vỡ lòng của bậc sơ học.

Bùi Nhuận như thường lệ ngồi trên xe lăn, tay cầm một cuốn sách mở rộng. Ánh mắt y lướt qua từng dòng mực đen trên trang giấy, rồi sau một thoáng lặng lẽ, y lật sang trang kế tiếp.

Bất chợt, một viên sỏi nhỏ từ ngoài cửa sổ bay tới, xuyên qua mấy đứa trẻ đang chăm chú đọc sách, rồi "tách" một tiếng, rơi chính xác bên chân Bùi Nhuận.

Động tĩnh nhỏ ấy không làm các học trò xao nhãng, nhưng Bùi Nhuận khẽ ngẩng đầu lên khỏi trang sách. Chưa kịp nhìn rõ tình hình, thì một viên sỏi nữa lại bay tới, hệt như viên trước, nhẹ nhàng đáp xuống bên chân y.

Lần này, y đưa mắt nhìn về hướng viên sỏi bay tới, ngoài cửa sổ, trên cành cây đại thụ đối diện, có một cái đầu nhỏ đang lấp ló giữa tầng lá rậm rạp.

Mà chủ nhân của cái đầu đó, không ai khác chính là 7361.

Dường như thấy Bùi Nhuận cuối cùng cũng ngẩng đầu, cậu vội thu lại bàn tay vừa định ném viên sỏi thứ ba, rồi khua khoắng loạn xạ vài cử chỉ, tỏ ý rằng cậu có chuyện muốn nói.

Bùi Nhuận khựng lại một chút, rồi khẽ bật cười.

Đúng lúc ấy, tiếng đọc sách trong phòng đột ngột dừng lại, khiến tiếng cười kia trở nên rõ ràng hơn hẳn.

Đứa trẻ ngồi gần Bùi Nhuận nhất thấy tiên sinh nhà mình bỗng dưng bật cười, không khỏi ngơ ngác, liền dè dặt hỏi: "Tiên sinh, có phải chúng con đọc sai chỗ nào không ạ?"

Bùi Nhuận ngày thường dù ôn hòa, nhưng dẫu sao cũng là tiên sinh, mấy đứa trẻ theo y học chữ ít nhiều đều có chút e dè. Huống hồ, Bùi Nhuận là Tú Tài duy nhất trong mười dặm tám thôn, nên ngoài sợ hãi, bọn trẻ còn mang theo vài phần kính trọng.

Thấy Bùi Nhuận nở nụ cười như vậy, mấy đứa trẻ đều kinh ngạc, tưởng rằng mình đọc sai nên bị y chê cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!