Ngoài nhà bếp, những ồn ào hỗn loạn chẳng thể quấy nhiễu đến cậu.
Trong vò sành, nồi cháo gạo lứt đã bắt đầu sôi lăn tăn, 7361 nhẹ nhàng gõ quả trứng trên thành bát sứ thô.
Lòng trắng và lòng đỏ tách bạch, trượt vào trong bát, rồi bị cậu khuấy thành hỗn hợp vàng óng.
Thực ra, cậu muốn làm món canh bột cá mà lúc trước Bùi Nhuận từng nấu cho mình, đáng tiếc trong nhà Trương thị chỉ có loại bột thô trộn với đậu và cám mì, khiến cậu đành phải từ bỏ ý định.
Dòng trứng lỏng đổ vào chảo sắt đã tráng dầu, phát ra âm thanh xèo xèo, hương thơm ngào ngạt tức thì lan tỏa.
Không chỉ trong nhà bếp, mà cả bên ngoài cũng tràn ngập mùi thơm của trứng rán.
Trong nhà chính lúc này chỉ còn lại Vương Kim Hà cùng hai người nhị phòng đến than khóc. Trương thị đã rời đi, theo lệnh của Vương Kim Hà, sang gọi cha kế của Lý Tiểu Mãn là Triệu mặt rỗ.
Khi âm thanh "xèo xèo" của trứng rán vang lên, Lý thị đang khóc lóc kể khổ về nỗi gian truân của nhị phòng trước mặt Vương Kim Hà. Nhưng đến khi mùi thơm ngào ngạt lan vào nhà, tiếng khóc của ông ta rõ ràng khựng lại.
Những ngày này, chẳng phải nhà nào cũng đủ mỡ mà ăn. Thường ngày, rau chỉ luộc nước, có tí dầu mè đã là xa xỉ.
Nhà họ Vương nhờ có Vương Kim Hà mà cũng xem như gia đình khá giả, nhưng cũng chẳng đến mức bữa nào cũng có món xào.
Cái hũ mỡ heo nhỏ ấy là đồ Tết còn thừa, bị Trương thị chắt chiu dè sẻn đến nay vẫn còn hơn nửa.
7361 chẳng quan tâm đến những điều đó, cậu chỉ biết rằng trứng phải rán với mỡ mới ngon nhất.
Hương thơm càng lúc càng nồng nàn, Lý thị cuối cùng không khóc tiếp nổi nữa, đành đứng đó, lúng túng không biết làm sao.
Sắc mặt Vương Kim Hà tái mét, trông có vẻ nếu lưng không đau, ông ta chắc chắn sẽ đứng dậy cho 7361 một trận.
Thế nhưng, so với cơn giận, phản ứng của cơ thể lại thành thật hơn nhiều.
Sau khoảnh khắc yên lặng, trong nhà bỗng vang lên tiếng "ục ục
"từ bụng của ai đó, âm thanh đặc biệt rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng. Ba người đều ngẩn ra. Chưa kịp có phản ứng, lại thêm hai tiếng"rột rẹt
"nữa vang lên, mỗi tiếng một to hơn, đến mức muốn làm bộ không nghe thấy cũng chẳng được. Lý thị ho khan một tiếng, đưa tay lau khóe mắt, vội nói:"Đại ca, là tamkhông phải. Qua đây vào giờ này không hợp lý, hay là... để mai đi? Ta thấy đại tẩu chắc cũng sắp về rồi, nhà bên này cứ lo việc nhà trước đi...
"Sắc mặt Vương Kim Hà lúc này đã đen như đáy nồi. Mấy chuyện vừa rồi khiến ông ta mất sạch thể diện, thế nên dù đang cố gắng giữ bộ dạng nghiêm nghị, vẻ mất kiên nhẫn vẫn hiện rõ trên gương mặt căng cứng:"Ừ, về đi."
Lý thị đứng dậy, vừa thấy con dâu Nhị Mai còn ngồi đó đờ đẫn, ông ta liền tức giận đá vào chân nàng một cái: "Đi về!"
Nhị Mai ngơ ngác "Ồ
"một tiếng, rồi chậm rì rì đứng lên, lẽo đẽo theo sau Lý thị. Khi đi ngang qua bếp, Lý thị không nhịn được liếc vào trong, thấy 7361 đang ngồi trước bàn, thản nhiên ăn món trứng rán với hành xanh, từng miếng từng miếng một, ăn đến là ngon lành. Ông ta tức tối lườm cậu một cái, hậm hực buông lại một câu:"Để xem mày đắc ý được bao lâu!"
7361 đang ăn sáng: "?"
Đắc ý được bao lâu ư? Ai mà biết.
Chỉ biết rằng, ít nhất bây giờ cậu rất vui vẻ.
Bỏ nốt miếng trứng cuối cùng trong bát vào miệng, 7361 xem như đã ăn xong bữa sáng.
Bụng căng đầy, tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn. Cậu cúi đầu nhìn cổ tay gầy gò của cơ thể này, trong lòng không khỏi cảm thán: Con đường phía trước còn dài lắm.
Sắp tới, cậu sẽ có đất để canh tác.
Nhưng với dáng người gầy nhẳng thế này, e rằng không ổn rồi.
Nơi đây chẳng giống hoang tinh, nơi mà mọi công cụ làm ruộng đều là máy móc tự động. Ở đây, mọi việc đều phải tự thân vận động, công cụ thô sơ, chẳng có chút sức lực thì không làm nổi việc gì. Vậy nên, việc đầu tiên cậu cần làm là bồi bổ cơ thể cho khỏe mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!