Thi Đình chỉ diễn ra trong một ngày.
Dù nói thế nào đi nữa, thân thể của các Cống sĩ đều đã được rèn luyện không ít, ít nhất về mặt thể lực thì không thành vấn đề, chỉ còn lại là tâm lý, mà chuyện này thì tùy vào từng người.
Từ sau khi Kỷ Hồng Trác đến, gần như mỗi ngày đều kéo Bùi Nhuận vào thư phòng giảng giải. 7361 thỉnh thoảng đi ngang qua, có vài lần ngồi xuống bên cạnh nghe một chút, nhưng nghe xong lại phát hiện là... cậu không hiểu lắm.
Cũng may những ngày như thế không kéo dài bao lâu, rất nhanh liền đến ngày thi Đình.
Thi Đình thật ra cũng không cần chuẩn bị gì đặc biệt, dù sao cũng đi trong ngày rồi về trong ngày.
Sau khi trở về, Kỷ Hồng Trác bảo Bùi Nhuận chép lại toàn bộ bài làm. Xem xong, tuy ông không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng khá hài lòng.
Chấm thi Đình cũng rất nhanh, dù sao số Cống sĩ thi đỗ cũng chỉ khoảng hai trăm người. Vài vị đại thần phụ trách đọc bài mất hai ngày là xem xong, sau đó chọn ra mười bài văn hay nhất dâng lên cho Hoàng đế, để ngài đích thân chọn ra ba người đỗ đầu.
Thế nên đến ngày thứ năm sau khi thi Đình kết thúc, nhóm Cống sĩ giống như Bùi Nhuận từ sáng sớm đã phải vào cung.
Do coi trọng việc thể hiện sự quan tâm của hoàng gia, Cảnh Thái đế sẽ tự mình điểm danh ba vị đứng đầu tại điện Thái Hòa, chính thức ban thân phận tiến sĩ.
Bùi Nhuận mặc lễ phục tiến sĩ do Quốc Tử Giám phát riêng, áo bào xanh lam chất liệu la, càng tôn lên dáng vẻ thư sinh tuấn tú, đứng dưới ánh nắng càng thêm phong độ ngời ngời, khiến 7361 nhìn mà vui đến trong lòng.
"Bùi Nhuận, huynh mặc bộ này đẹp thật đó!"
Kỷ Hồng Trác đứng một bên cười bảo:
"Bộ này vẫn còn kém một chút, không bằng màu đỏ."
"Màu đỏ à?"
Bùi Nhuận gần như chưa từng mặc những màu sặc sỡ như vậy, bình thường y phục của y đều rất nhã nhặn, lần duy nhất 7361 thấy y mặc màu đỏ... chính là ngày hai người thành thân.
Chỉ lần đó thôi cũng đủ để 7361 ấn tượng sâu sắc, Bùi Nhuận thật sự mặc màu đỏ càng thêm tuấn lãng.
7361 vô cùng đồng ý với Kỷ Hồng Trác, còn quay sang nói với Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, ta cũng thấy huynh mặc màu đỏ đẹp hơn nhiều. Chờ huynh trở về, chúng ta đi mua vải dệt làm hai bộ có được không?"
Bùi Nhuận chỉ cười không đáp, còn Kỷ Hồng Trác thì bật cười ha hả.
Chỉ còn lại mình 7361 mặt đầy ngơ ngác, không hiểu gì hết.
Lúc này, Bình Sinh đi vào, nói với ba người trong phòng: "Lão gia, xe bò chuẩn bị xong rồi, bây giờ đi chứ?"
Kỷ Hồng Trác là người đứng dậy đầu tiên: "Đi thôi, không đi sớm là không giành được chỗ tốt đâu."
Bốn người cùng nhau ra khỏi sân, Bình Sinh đánh xe, trước tiên đưa Bùi Nhuận đến cổng cung, sau đó mới xoay xe ngựa đến một tửu lâu.
7361 theo Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh lên tầng hai, được tiểu nhị dẫn tới một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Lúc này mới khoảng giờ Thìn, bình thường giờ này mấy chỗ như tửu lâu vẫn chưa mở cửa. Nhưng hôm nay không chỉ mở, mà còn có không ít người đang lần lượt kéo tới.
Kỷ Hồng Trác bảo sợ không giữ được chỗ tốt, nhưng thật ra cái vị trí cạnh cửa sổ này là ông đã đặt trước từ sáng sớm rồi.
Ba người yên vị xong, Kỷ Hồng Trác gọi mấy món trà bánh, rồi ngồi chờ ở đó.
7361 tưởng rằng Kỷ Hồng Trác chưa ăn no, dù sao lúc này cậu đã đói bụng rồi. Bây giờ bụng đã gần bảy tháng, đúng lúc dễ đói nhất.
Thấy trước mặt toàn là điểm tâm tinh xảo, 7361 lập tức ăn rất vui vẻ.
Bình Sinh cũng là người vừa thấy đồ ăn ngon là không dừng được, hai người mỗi người một tay, rất nhanh đã ăn gần hết mấy đĩa bánh.
7361 vẫn còn thòm thèm, thấy Kỷ Hồng Trác chỉ uống trà mà không đụng vào gì cả, không nhịn được hỏi: "Lão sư, ngài không ăn sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!