Chuyện chuyển nhà, đối với 7361 mà nói, đã là việc quen tay quen chân, nhẹ nhàng như đi trên con đường cũ.
Có lẽ rất nhiều người không thích chuyển nhà, không muốn rời xa nơi chốn quen thuộc đã gắn bó.
Nhưng 7361 thì không giống như vậy. Trước kia, khi còn ở trong thời đại tinh tế, cậu từng làm việc suốt mấy chục năm tại một căn cứ trồng trọt trên hoang tinh. Mỗi ngày mở mắt ra là cùng một cảnh sắc, đến nỗi từ con đường đi từ khu ngủ đông sang khu gieo trồng, từng bước chân cũng đều giống hệt nhau.
Chính quãng thời gian đó đã gieo mầm trong lòng cậu một ước nguyện: nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ đi thật nhiều nơi.
Đáng tiếc, ý tưởng đó cuối cùng cũng chỉ mãi là một ý tưởng. Dù sao thì, với thân phận là người được tạo ra để làm công cụ, đến cả quyền con người cơ bản còn không có, nói gì đến chuyện được tự do rong ruổi khắp nơi. Ai lại để một công cụ chạy khắp nơi lung tung chứ?
Sau khi đến thế giới này, 7361 đi cùng Bùi Nhuận, từ huyện Sơn Dương đến Vận Châu, rồi bây giờ lại từ Vận Châu lên Kinh thành.
Cậu thật sự rất thích những chuyến đi như thế, thích cái cảm giác được ngồi xe ngựa lắc lư vừa đủ, không quá vội vàng cũng chẳng quá chậm rãi, càng thích được cùng người mà mình quý trọng nhất là Bùi Nhuận đi khắp những vùng đất khác nhau, ngắm nhìn phong cảnh khác nhau.
Bởi vì nhân sinh không thể chỉ có trồng rau và ăn cơm, còn cần có cả những chân trời rộng mở.
Sau năm ngày lắc lư trên xe bò, cuối cùng hai người cũng đến nơi ở mới.
Ra mở cửa là một phu lang khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, nhìn không giống dáng vẻ của một phu lang, khuôn mặt lại hiền hậu chất phác.
"Lang quân, phu lang đến rồi à, nhà cửa đều đã thu dọn xong hết cả rồi."
"Làm phiền An thúc." Bùi Nhuận đáp lời.
An thúc là quả phu, mất trượng phu khi còn trẻ, nhà trượng phu không dung nạp, sau đó dắt theo nhi nữ tự mình mưu sinh.
Lần trước khi Bùi Nhuận đến, vừa ký khế ước mua nhà xong, liền thuê hai cha con An thúc trông coi nhà cửa, cũng tiện thể chờ hai người họ đến thì hỗ trợ chăm sóc cho 7361.
Chuyện này, Bùi Nhuận trước đó cũng đã nói rõ với 7361 rồi.
7361 cũng tò mò liếc nhìn An thúc một cái, rồi nở nụ cười thân thiện: "An thúc.
"An thúc đi sắp xếp hành lý và xe ngựa, Bùi Nhuận thì dắt tay 7361 đi vào trong nhà. Chỗ ở lần này rộng rãi hơn hẳn so với tiểu viện ở Vận Châu. Bùi Nhuận nắm tay 7361 đi xuyên qua cửa nhị vào, men theo hành lang, cuối cùng mới đến được nhà chính."Thật rộng." 7361 nghiêm túc quan sát, rồi nói, "So với chỗ trước kia lớn hơn nhiều, có hơi giống nhà của Quý tri phủ.
"Chỉ là kết cấu nhà cửa giống thôi, chứ phủ đệ của Quý tri phủ thì to hơn nơi này của họ rất nhiều. Tiểu viện này còn dành ra hai gian phòng cho Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh. Nhưng do thời tiết vẫn còn lạnh, mà ông lại mắc phong hàn vào năm ngoái, không tiện ra ngoài vào thời điểm này, hơn nữa bên Vận Châu còn có việc cần xử lý nên trước mắt để trống. Bùi Nhuận kéo 7361 ngồi xuống ghế bên cạnh:"Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước, chờ sắp xếp hành lý xong, A Dao xem thử còn thiếu gì không, đến lúc đó ra ngoài mua cũng được."
"Được nha, đến lúc đó để ta đi cùng An thúc.
"7361 vui vẻ nói. Bây giờ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến kỳ thi Hội, 7361 cũng biết thời điểm này không nên làm phiền Bùi Nhuận. Bùi Nhuận nhìn ra được suy nghĩ của cậu, liền nói:"Không sao, ta dù sao cũng phải ra ngoài, còn phải đến trường thi xem trước một lượt, lại còn chuẩn bị mấy thứ cần dùng cho kỳ thi."
7361 nghĩ lại cũng đúng, liền ôm lấy cánh tay Bùi Nhuận nói: "Vậy thì mai chúng ta cùng đi."
Kinh thành đúng thật là một nơi phồn hoa. Ban đầu 7361 còn tưởng thành Vận Châu đã rất náo nhiệt rồi, nhưng sau khi đi một vòng ở Kinh thành mới biết thế nào mới gọi là thực sự phồn vinh.
Vừa đúng dịp kỳ thi Hội sắp tới, nên trên đường cứ đi một đoạn là lại thấy một người hoặc một nhóm người trông giống thư sinh.
Thật ra trong nhà cũng không thiếu thứ gì, chỉ là 7361 đơn thuần muốn ra ngoài dạo, tiện thể tìm chút món ăn mới mẻ ở Kinh thành nếm thử.
Bùi Nhuận dẫn 7361 đi dạo cả buổi trưa, mua không ít mấy món đồ chơi nhỏ mới lạ. Cuối cùng vẫn là 7361 mệt trước, hai người mới quay về nhà.
"Người thật là đông." 7361 cảm thán, "Mua cái gì cũng phải xếp hàng."
"Qua đoạn thời gian này là ổn thôi.
"Bùi Nhuận bưng nước ấm lại, để tiểu phu lang nhà mình ngâm chân, sợ ngày mai cậu bị đau chân. 7361 hiện đã mang thai gần năm tháng rưỡi, bình thường nhìn bóng dáng thì không thấy rõ gì mấy, nhưng lúc ngồi trên giường chỉ mặc áo lót, phần bụng đã nhô rõ ràng. Cậu thoải mái yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của Bùi Nhuận, ôm lấy chiếc gối mềm, nói:"Tới lúc huynh đi thi, ta sẽ không ra ngoài nữa.
Đợi huynh thi xong, chúng ta lại đi dạo cho đã."
"Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!