Sau khi Bùi Nhuận giải thích rõ ý nghĩa của thánh chỉ, 7361 vui mừng khôn xiết, lập tức treo nó ngay đầu giường.
Hai người cùng nhau chia sẻ tin vui, thân mật kề cận.
Một đỏ một vàng, vô cùng rực rỡ, khiến 7361 mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải tựa vào lòng Bùi Nhuận ngắm nghía mấy lần, tiện thể vu. ốt ve bụng đã hơi nhô lên của mình, đắc ý mà giải thích với tiểu bảo bảo bên trong.
"Ta với Bùi Nhuận đều rất lợi hại, hai loại đồ vật này người khác không có đâu."
Bụng yên tĩnh không tiếng động, tiểu bảo bảo mới vừa tròn bốn tháng chưa có phản ứng gì.
7361 vẫn tiếp tục nói: "Nếu con thích, chờ con ra ngoài rồi, ta sẽ tặng cho con hết!"
Bụng khẽ động một chút, cảm giác như có một bong bóng nhỏ nổi lên bên trong.
7361 khựng lại, ngẩn người ra.
Bùi Nhuận lúc này một tay đặt trên bụng cậu, tay còn lại cầm một quyển sách, vừa đọc vừa nghe tiểu phu lang của mình lải nhải.
Đột nhiên không còn nghe thấy tiếng cậu nói nữa, y nghiêng đầu nhìn thì thấy 7361 đang sửng sốt.
"Sao vậy?"
Ngay lúc đó, bụng dưới tay Bùi Nhuận lại động thêm một lần nữa, lần này còn rõ ràng hơn lần trước.
Bùi Nhuận hơi sững người, rồi ngay sau đó trong mắt liền hiện lên niềm vui bất ngờ.
"Bùi Nhuận! Huynh có cảm giác được không? Tiểu bảo bảo động rồi!"
7361 vô cùng phấn khích, kéo tay Bùi Nhuận đặt lên bụng mình, cứ thế sờ đi sờ lại.
"Cảm nhận được, nó động rồi." Bùi Nhuận đặt quyển sách sang bên, cúi xuống sát bụng 7361, trên gương mặt toàn là dịu dàng.
"Nó động rồi, thật sự động rồi, thì ra tiểu bảo bảo thật sự ở trong bụng ta." 7361 liên tục kinh ngạc kêu lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Giây phút này, cảm giác của cậu thật khó diễn tả.
Trước đây cậu biết mình mang thai, nhưng chẳng thấy gì rõ rệt. Sau đó suốt một thời gian dài, mỗi ngày nhìn cái bụng dần nhô lên, đôi khi lại nghi ngờ bản thân có phải mập lên không, chứ một sinh linh bé bỏng sống trong bụng, sao cậu chẳng cảm nhận được chút gì?
Dù Bùi Nhuận đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rằng phải khoảng bốn tháng mới cảm nhận được thai động, nhưng thi thoảng 7361 vẫn không khỏi thấy hụt hẫng, sợ lão đại phu kia đã bắt nhầm bệnh, kỳ thực cậu chẳng hề mang thai.
Cho đến khoảnh khắc này, trái tim 7361 mới thật sự an ổn lại.
7361 vui đến mức mắt cong cong, cậu nhẹ vỗ lên bụng một cái, giục giã: "Bảo bảo, con động thêm cái nữa đi?"
Có thể thấy rõ hài tử trong bụng là một đứa bé ngoan, 7361 vừa dứt lời không bao lâu thì lại xuất hiện cảm giác như có bong bóng nhỏ nhô lên. Cậu cười đến mức không khép được miệng.
"Bùi Nhuận, bảo bảo của chúng ta ngoan quá!"
Bùi Nhuận không kìm được liền vén áo lót trắng của 7361 lên, cúi đầu hôn lên cái bụng mềm mại kia.
"A Dao......" Y dịu dàng áp mặt lên đó, như thể muốn đến gần hơn để cảm nhận chuyển động của hài tử.
"Đây là con của chúng ta......"
Trong lòng 7361 lập tức mềm nhũn, cậu học theo dáng vẻ thường ngày của Bùi Nhuận, cúi người hôn lên má y một cái, vui vẻ nói: "Là con của chúng ta."
Từ hôm đó trở đi, dường như cái bụng cũng mở ra một cái công tắc, ban ngày thường xuyên động vài lần.
Lúc đầu một ngày động hai ba lần, sau đó tăng lên năm sáu lần mỗi ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!