Chương 16: Quả dại

Trong bếp im lặng hẳn, chỉ còn lại tiếng 7361 nhấm nháp từng quả dại.

Sau khi cậu nói ra câu ấy, Bùi Nhuận không tiếp lời.

Nhưng 7361 cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi, vốn không trông mong nhận được điều gì từ y. Giờ phút này, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt trên đống quả dại trong tay.

Ngọt lịm, mát lành lại nhiều nước, một lần có thể ăn mấy quả.

Chỉ là không biết so với lọ thuốc mỡ ban nãy, cái nào sẽ ngon hơn.

Việc không được nếm thử thuốc vẫn khiến 7361 tiếc hùi hụi.

Khi cậu ăn đến quả cuối cùng, Bùi Nhuận, nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng cất lời.

"Ngươi muốn rời khỏi nhà họ Vương à?"

"Ta ư?"

7361 hồi tưởng lại số lương thực trong phòng Trương thị, đám gà vịt trong sân sau nhà họ Vương, cùng với cánh đồng bát ngát kia.

Nói thật, có hơi luyến tiếc.

Dẫu rằng người nhà họ Vương xem ra không được thông minh cho lắm, lại còn ồn ào nóng nảy, nhưng xét trên phương diện đồ ăn, thì vẫn có thể nhẫn nhịn một chút.

Dĩ nhiên, chỉ là tạm thời mà thôi.

Dù có là người máy, cậu cũng không thích bị người ta uy hiếp hết lần này đến lần khác.

Nhón lấy quả dại cuối cùng bỏ vào miệng, 7361 nói: "Tìm được đất là ta đi."

Vừa dứt lời, trước mặt cậu lại xuất hiện một đống quả dại, Bùi Nhuận đã đẩy phần y vừa nhận lại cho cậu.

"Quanh thôn Vương Gia không có đất nào có thể để ngươi trồng trọt." Bùi Nhuận chậm rãi nói, "Dù cho ngươi có tìm được một mảnh đất có thể canh tác ở ngọn núi phía Nam, thì cũng không khả thi."

Bùi Nhuận nhẹ giọng nói: "Tự ý khai khẩn đất rừng, nếu bị phát hiện và tố cáo lên quan phủ, nhẹ thì bị tịch thu toàn bộ hoa lợi và phạt tiền, nặng thì phải vào ngục chịu tội."

7361 tròn xoe mắt.

"Vậy thì..." Cậu suy nghĩ một lát rồi nói, "Hôm nay ta chỉ đi tới vùng rìa núi, ta có thể đi sâu hơn, tìm chỗ mà không ai phát hiện ra."

Bùi Nhuận chỉ khẽ lắc đầu: "Núi sâu không thích hợp cho con người sinh sống, hơn nữa còn có dã thú rình rập."

7361 vốn định nói cậu không phải con người, cũng chẳng sợ mãnh thú, nhưng khi chạm vào ánh mắt phảng phất ý cười của Bùi Nhuận, không hiểu sao lại hỏi ngược lại: "Vậy ta phải làm sao?"

Bùi Nhuận không trả lời ngay mà hỏi lại: "Ta nhớ ngươi từng nói rằng, ngươi rất giỏi trồng trọt?"

"Đúng vậy." Nhắc đến chuyện này, 7361 liền thấy bực bội, "Nhưng ta không có đất, giỏi cũng vô dụng.

"Bùi Nhuận khẽ cười, nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn. Ngay cả một kẻ không rành thế sự như 7361 cũng nhận ra y có điều muốn nói, liền tò mò rướn người lên, cách một chiếc bàn gỗ mà ghé sát Bùi Nhuận, truy hỏi:"Bùi Nhuận, ngươi muốn nói gì?"

"Chuyện là thế này."

Bùi Nhuận nhặt một quả dại bị cậu đụng vào mép bàn, đặt lại trước mặt cậu, cười khẽ, "Ta còn mấy mẫu ruộng dưới danh nghĩa, không biết ngươi có muốn thuê để canh tác không?"

"Ta? Ta có thể ư?" 7361 kinh ngạc.

"Không có gì là không thể, trừ khi ngươi không muốn."

"Ta đương nhiên là muốn! Chỉ là..." 7361 thoáng do dự, "Sao ngươi lại giúp ta?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!