Chương 15: Canh cá

"Bùi Nhuận!

"7361 cất giọng gọi lớn, cậu bước nhanh hơn, gần như chạy về phía y. Dừng lại ngay trước mặt Bùi Nhuận, 7361 không chờ thêm được nữa mà lập tức gỡ chiếc sọt tre trên lưng xuống, đẩy tới trước mặt y, giọng nói lộ rõ niềm vui:"Bùi Nhuận, cá!

Ta bắt được cá rồi!"

Không đợi Bùi Nhuận lên tiếng, 7361 đã nhanh nhẹn lục lọi trong sọt, từng thứ một lấy ra khoe với y: "Ta tìm được rất nhiều rau... còn có mộc nhĩ nữa. À, hôm nay gà mái đẻ ba quả trứng, ta cũng mang hết qua đây rồi."

Sau khi khoe xong tất cả, 7361 ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn Bùi Nhuận, tràn đầy mong chờ:

"Bùi Nhuận, ngươi ăn tối chưa? Có đói không?"

Không biết Bùi Nhuận có đói không, nhưng 7361 thì đói lắm rồi, cả ngày loanh quanh trong núi khiến bụng cậu trống rỗng.

Cậu vẫn luôn nhớ mãi hương vị những món ăn Bùi Nhuận nấu, cảm thấy đối phương lúc nào cũng có thể biến đổi hương vị của cùng một nguyên liệu theo cách đầy bất ngờ.

Tính đến giờ, 7361 chỉ mới được ăn ba bữa do Bùi Nhuận nấu, nhưng cậu đã tin tưởng tuyệt đối vào tay nghề của y.

Bùi Nhuận vẫn lặng lẽ quan sát từ lúc 7361 bận rộn lục sọt, đến khi đối diện với đôi mắt trong veo kia, khóe môi y khẽ cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Dưới ánh trăng, nỗi cô tịch mơ hồ khi nãy của y chợt tan đi như tuyết gặp nắng.

"Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, đúng là có hơi đói..."

7361 lập tức nói: "Vậy cá và rau đều tặng ngươi, ngươi nấu cơm được không?"

Bùi Nhuận vươn người từ trên xe lăn, cầm lấy chiếc sọt tre bên cạnh 7361: "Vậy thì, đa tạ ngươi... Để đáp lại, hãy cùng ăn với ta đi."

"Được thôi!

"7361 đâu có lý do gì để từ chối, vốn dĩ cậu đến đây là vì bữa ăn này mà. Thấy Bùi Nhuận một tay xách sọt tre, một tay còn phải tự đẩy xe lăn, 7361 lập tức chủ động:"Ta giúp ngươi!

"Nói xong, cậu liền đứng ra phía sau Bùi Nhuận, hai tay đặt lên thành ghế, không đợi y lên tiếng đã đẩy xe lăn đi thẳng. Cậu khỏe vô cùng, chiếc xe lăn làm bằng gỗ cùng với một người trưởng thành như Bùi Nhuận vốn dĩ phải rất nặng, vậy mà 7361 đẩy nhẹ như không, chỉ trong nháy mắt đã đưa y đến tận bếp. Đã đến đây hai lần, 7361 chẳng còn xa lạ gì nữa, cậu nhanh chóng xắn tay áo lên:"Ta giúp ngươi rửa rau, nhóm lửa!

"Bùi Nhuận chỉ cười nhàn nhạt, nhẹ gật đầu..... Trong bếp, ngọn lửa hừng hực cháy, ánh lên làm khuôn mặt 7361 đỏ hây hây. Cậu tròn mắt nhìn Bùi Nhuận rắc muối vào nồi canh cá trắng đục, không nhịn được mà hít hà:"Thơm quá đi, Bùi Nhuận, còn bao lâu nữa?"

"Được rồi."

7361 lập tức bật dậy: "Ta giúp ngươi múc ra!

"Nói xong, cậu không khách sáo chạy đến chiếc tủ bên cạnh, lục lọi tìm một chiếc bát sứ thô. Ướm thử một lúc, 7361 quay sang hỏi Bùi Nhuận:"Cái này đủ không? Đựng hết được không?"

Mấy con cá cậu bắt tuy không lớn, nhưng bốn con nấu cũng ra cả một nồi canh đầy.

"Lấy hai cái đi, một cái không đủ."

7361 không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng lấy thêm một cái bát.

Đặt hai bát lên bếp, cậu dùng muôi múc từng muôi canh cá trắng đục vào. Đến khi vét sạch giọt canh cuối cùng, hai bát sứ thô đã đầy ắp, gần như sánh ra ngoài.

Cái bụng 7361 đã réo rắt cả buổi, cậu chẳng buồn để ý đến độ nóng, hai tay ôm hai bát canh, nhanh chóng đặt lên bàn gỗ bên cạnh.

Bùi Nhuận lấy muôi, làm một đĩa rau dền trộn.

Còn số mộc nhĩ 7361 mang về, y giữ lại, chờ phơi khô rồi dùng sau.

Trong nhà vẫn còn mộc nhĩ khô mua trước đó, lần này y đem ngâm nước cho mềm rồi xào chung với trứng gà.

Trên bàn, cá, rau, trứng bày biện, bữa cơm trông chẳng khác nào một bữa tiệc ngày lễ với nhà dân thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!