Chương 14: Lên núi

7361 đứng cách Vương Kim Hà năm bước, nhàn nhạt hỏi: "Được rồi, ông còn muốn nói gì nữa không?

"Vương Kim Hà: ... Vương Minh Võ vốn đang háo hức chờ xem kịch hay, tức giận nói:"Cha! Sao phải phí lời với nó? Đập cho mấy gậy, xem nó còn dám lải nhải không!

"Vương Kim Hà xưa nay ở nhà họ Vương một lời nói ra là khuất phục hết thảy, lúc nào bị ai đùa cợt thế này? Bị Vương Minh Võ nhắc nhở, ông ta lập tức cảm thấy mất mặt:"Ngươi đã không biết sai, thì đừng trách nhà họ Vương ta phải dạy dỗ!

"Nói xong, ông ta giơ gậy lên, nhắm thẳng vào người 7361 mà quật xuống. Cây gậy gỗ rộng ba ngón tay, lại thêm lực vung mạnh hết sức, nếu nện xuống người bất kỳ ca nhi nào, chắc chắn sẽ gây thương tổn nghiêm trọng. Dù 7361 có tinh thần lực hơn hẳn ca nhi bình thường, chung quy vẫn là thân thể máu thịt, bị đánh trúng cũng không thể không tổn thương. Cậu đương nhiên không đứng yên chờ bị đánh. Cơ thể cậu nhanh nhẹn né tránh, trong nháy mắt đã đứng ở một góc khác trong nhà, vẻ mặt đầy khó hiểu."Tại sao lại đánh ta?

"Rõ ràng cậu đã cố hết sức nhường nhịn đối phương rồi. Vương Kim Hà nào có tâm trí trả lời cậu. Ông ta vừa dốc sức quật xuống, bỗng loạng choạng lảo đảo, rồi một tiếng"rắc

"khẽ vang lên. Ông ta lập tức ôm lấy thắt lưng, sắc mặt vặn vẹo. Đồng thời, cây gậy trong tay tuột xuống,"cạch

"một tiếng rơi trúng chân ômg ta, rồi lăn xuống đất. Cơn đau thắt lưng còn chưa kịp dịu đi, bàn chân lại bị gậy đập trúng, đau đến mức Vương Kim Hà suýt thì nhảy dựng lên."Ai da!

"Vương Kim Hà kêu thảm, định ôm lấy chân, nhưng vừa động đậy, thắt lưng lại đau đến thấu trời, làm ông ta khổ không tả xiết, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Hàng loạt biến cố này khiến 7361 cũng phải hơi mở to mắt. Trương thị chứng kiến tất cả, trên mặt lại hiện lên vẻ kinh hãi, miệng không ngừng lẩm bẩm lung tung:"Yêu nghiệt... yêu nghiệt... ta đã nói rồi mà các người không tin, hắn dùng yêu pháp... là yêu pháp...

"7361 vô tội: Không phải đâu, là ông ta tự đánh trúng mình mà. Bên kia, Vương Kim Hà đau đến toát mồ hôi trán, lùi một bước vịn vào bàn, quát Vương Minh Võ cũng đang đứng đực ra mà nhìn:"Còn không mau đỡ ta dậy!"

Vương Minh Võ vội vã chạy qua đỡ cha ruột, nhưng vẫn không quên quay lại trừng 7361 một cái, hằn học nói:

"Ngươi còn dám né! Xem ngươi làm cha ta bị thương rồi kìa!"

7361 hơi ngờ vực, hiếm hoi lên tiếng biện bạch: "Tại sao không được né? Rõ ràng là ông ta muốn đánh ta.

"Cậu chưa phản kháng đã là nể mặt nhà họ Vương có đất đai, có lương thực rồi. Vương Kim Hà vẫn không ngừng r. ên rỉ kêu đau, vừa rên vừa tức giận buông lời đe dọa:"Hạng ác tức như ngươi, nhà họ Vương ta không chứa nổi!

Ngày mai ta sẽ báo với lý chính, lập tức hưu ngươi!"

Nói xong, ông ta lại giận dữ quát Trương thị, kẻ vẫn còn đang lẩm bẩm mê sảng: "Còn đứng đó làm gì! Mau đi mời lang trung cho ta!"

Nghe thấy nhà họ Vương định hưu mình, tinh thần 7361 lập tức phấn chấn, cậu nhanh chóng đứng chặn trước cửa, cau mày: "Không được, các người không thể hưu ta."

Vương Kim Hà đau đến đứng không vững, làm gì còn tâm trí quan tâm 7361 nói gì, chỉ chăm chăm bảo Vương Minh Võ: "Đỡ ta vào phòng..."

Vương Minh Võ trước khi vào phòng vẫn không quên quay đầu lại, lạnh lùng hừ một tiếng: "Giờ mới biết sợ? Muộn rồi!

"... Sau đó, Vương Minh Võ đi mời lang trung về khám cho Vương Kim Hà, bốc thuốc điều trị phần thắt lưng. Vương Kim Hà và Trương thị trở về phòng ngủ, trong tiểu viện yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng"Ai u" của Vương Kim Hà , xen lẫn là tiếng mắng chửi giận dữ của Trương thị.

Trò hề ầm ĩ suốt nửa đêm cuối cùng cũng kết thúc.

7361 nằm trên chiếc giường mềm mại, không nhịn được muốn học theo Hoè Hoa mà thở dài một tiếng.

Cậu sắp bị hưu rồi.

Hung tin này chẳng khác nào loài sâu răng lưỡi đột nhiên tập kích căn cứ, khiến cậu trở tay không kịp.

Cơm gạo nhà họ Vương còn chưa ăn được bao lâu, giờ đã sắp không có mà ăn nữa rồi.

Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, 7361 suy nghĩ cách để không bị nhà họ Vương hưu.

Chỉ vì không chịu ngoan ngoãn đứng im cho người ta đánh, mà cậu lại bị hưu, thật quá oan ức!

Bảo cậu chịu đòn? Không đời nào!

7361 suy đi tính lại, thứ duy nhất cậu có thể mang ra trao đổi chính là nghề cũ trồng trọt.

Nếu ngày mai cậu nói với nhà họ Vương rằng cậu có thể dùng tài trồng trọt để trao đổi, không biết bọn họ có thay đổi ý định hay không?

Nhưng bất kể họ có đổi ý hay không, cậu cũng phải nghĩ cách tìm đất của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!