7361 trầm mặc suy tư.
Nói miễn cưỡng thì lúc này cậu và Bùi Nhuận xem như đã hòa nhau.
Bùi Nhuận đưa cậu màn thầy, cậu đáp lại bằng bánh nướng.
Bùi Nhuận mời cậu cơm hoa hoè, cậu đáp lễ bằng trứng gà và dưa chuột.
Sau đó, Bùi Nhuận nấu canh mì cá cho cậu, còn cậu thì giúp y chăm sóc vườn rau...
Xem chừng cũng chẳng có lý do gì để nhất định phải đi tìm đối phương nữa.
Nhìn miếng thịt gà trong đĩa, 7361 vốn trước nay luôn thẳng thắn, lần đầu tiên do dự.
Bên kia, Hoè Hoa thấy cậu ngẩn người, lập tức lo lắng: "Tiểu Mãn, ngươi sao thế?
"7361 không đáp, vẫn chìm trong suy nghĩ của mình. Không nhận được hồi âm, Hoè Hoa dõi theo ánh mắt của cậu, phát hiện cậu đang ngẩn ngơ nhìn miếng thịt gà. Nhìn sang chiếc đùi gà đã bị cắn dở, nàng giật mình hốt hoảng:"Lẽ nào con gà này bị Minh Tiên Nhi đầu độc?!"
Dứt lời, chẳng đợi 7361 lên tiếng, Hoè Hoa lập tức "Phì phì phì
", cố gắng nhổ miếng thịt gà đã ăn ra. 7361 lúc này mới quay sang nhìn nàng, thấy nàng sắp nhổ đến rơi cả nước mắt, bèn ngăn lại:"Không có độc, ăn đi."
Hoè Hoa ho khan hai tiếng, cảm thấy bản thân phản ứng hơi thái quá, bèn ngượng ngùng "Ồ" một tiếng, rồi hỏi: "Tiểu Mãn, lúc nãy ngươi thất thần gì thế, ngươi lo bên nhà họ Vương..."
Nàng không nói tiếp, chỉ nghĩ đến chuyện Vương Minh Võ nói muốn hưu 7361, lại bắt đầu lo lắng. Dẫu sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mới 14 tuổi, ngày thường có ngang tàng thế nào đi nữa thì cũng hiểu rõ, bị nhà phu quân hưu là chuyện chẳng lành đối với một ca nhi.
"Phải sợ bọn họ làm gì?" 7361 không hiểu.
"Nếu bọn họ hưu ngươi thì sao?"
"Hưu ta?
"7361 lục tìm trong ký ức của thân xác này, mơ hồ nhớ mang máng rằng trước kia Vương Minh Võ cũng hay nói câu đó với chủ nhân cũ của thân thể này. Nhưng hưu là thế nào, cậu vẫn chưa thực sự hiểu rõ. Cậu hỏi Hoè Hoa:"Hưu là có ý gì?"
"Hả?" Hoè Hoa ngẩn người, cứ tưởng 7361 bị dọa đến ngốc rồi, nhưng rất nhanh đã giải thích, "Chính là hưu đó, tức là sau này ngươi không thể ở lại nhà họ Vương nữa, chỉ có thể quay về nhà mình... Nương ta nói, nữ nhân hay ca nhi bị hưu đều sẽ rất thảm, bởi vì nhà phu quân không cần nữa, nhà mẹ đẻ thì lại cảm thấy mất mặt, đến lúc đó không chốn nương thân, ngay cả chỗ ngủ cũng chẳng có."
"Ừm..." 7361 suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên rẽ sang hướng khác, "Không có chỗ ở, vậy có đồ ăn không?"
"Chắc là không có đâu..."
7361 trầm mặc, nghiêm túc gật đầu: "Vậy thì đúng là rất thảm.
"Về chuyện của nhà họ Vương, trước đây Hoè Hoa cũng từng nói với nguyên chủ vài lần, nhưng cuối cùng đều chẳng có kết quả gì. Nàng có thể làm chỉ là thỉnh thoảng chia cho nguyên chủ chút đồ ăn, rồi khuyên nguyên chủ mạnh mẽ hơn một chút, cùng lắm thì đi tìm lý chính. Nghĩ đến chuyện sau này mình cũng phải gả đi, Hoè Hoa thở dài:"Giá mà không cần gả đu thì tốt quá..."
"Vậy có thể không gả đi không?" 7361 hỏi.
"Tất nhiên là không thể rồi! Ca nhi hay cô nương đến cuối cùng đều phải lập gia đình cả!
"Hoè Hoa lập tức phản bác. Chưa từng có khái niệm về chuyện cưới gả, 7361 khó hiểu:"Tại sao?"
"Bởi vì không gả đi thì sẽ bị người trong thôn khinh thường, ngay cả cha nương mình cũng bị liên lụy."
"Khinh thường?" 7361 càng không hiểu, "Bị người trong thôn khinh thường thì sao? Bọn họ không cho ăn cơm à?"
"Hả? Chuyện đó thì không..."
"Vậy thì bị khinh thường cũng chẳng có gì to tát."
"Nhưng, nhưng mà...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!