Trương thị nghe 7361 hỏi vậy, sợ đến mức chỉ hận không thể lập tức ngất xỉu. Vương Minh Võ đỡ lấy Trương thị, vẻ mặt hoang mang bất định nhìn 7361 trước mắt.
Bên ngoài, thôn dân đưa mắt nhìn nhau, dường như vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Minh Tiên Nhi, kẻ ban nãy còn mạnh miệng nhảy thần, giờ đây im lặng hồi lâu, chỉ đứng một bên, bàn tay nắm lấy thanh kiếm gỗ run rẩy thấy rõ.
Ông ta xưa nay chuyên xem tà bệnh cho người ta, dựa vào hai gã đồ đệ to khỏe để làm chỗ dựa. Bất kể là ai, nghe lời thì thôi, không nghe lời, liền sai hai đồ đệ khống chế, ép uống mấy bát nước tro bùa, rồi ông ta bày biện vài động tác, nói mấy câu kiểu "Tiên nhân giáng thế
"là có thể thuận lợi hoàn thành nghi thức. Nhưng giờ đây, hai tên đồ đệ kia đang ôm bụng r. ên rỉ, nửa ngồi nửa nằm dưới đất, xem chừng trong chốc lát không thể bò dậy nổi. Cổ tay ông ta vừa rồi bị 7361 nắm lấy, giờ đau nhức như thể bị đá đập vào. Bên ngoài sân, thôn dân bắt đầu xì xào bàn tán, thấp thoáng nghe được vài câu như:"Chuyện gì thế này?", "Minh Tiên Nhi bị làm sao vậy?
". Minh Tiên Nhi nhìn 7361 lúc này đã đi tới bàn cúng, bưng lấy mâm đồ cúng, cắn răng, giơ cánh tay đang cầm kiếm gỗ lên, cố gắng giữ giọng không run rẩy mà quát lớn:"Ngươi... ngươi là yêu nghiệt, dùng yêu pháp gì vậy..."
7361 nâng mâm đồ cúng lên, nghiêm túc sửa lại: "Ta không phải yêu nghiệt."
Minh Tiên Nhi: "......
"Ông ta muốn làm gì đó, nhưng lại không còn trợ thủ. Trong người tuy vẫn còn vài trò bịp bợm có thể hù dọa người khác, nhưng nghĩ đến sức lực của 7361 khi nãy, ông ta lại sợ cậu nổi giận, e rằng khó lòng thu xếp ổn thỏa. Thế là, Minh Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn trời, ngón tay vội vàng bấm toán loạn. Một lát sau, ông ta làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ."Thảo nào, thảo nào!
Hôm nay không phải ngày lành, Thánh Tổ Nương Nương bất tiện giáng phàm, mới để yêu nghiệt nhà ngươi tác oai tác quái như vậy! Ngươi cứ chờ đấy!
Ngày khác, ta nhất định chọn thời điểm thích hợp để thu phục tà ma nhà ngươi!
"Nói rồi, ông ta vội vàng thu kiếm đào lại, bước nhanh ra ngoài, thậm chí vì quá hấp tấp mà chẳng buồn liếc mắt nhìn hai tên đồ đệ vẫn còn ngã dưới đất. Lúc len qua đám đông, chợt nghe có giọng nữ trẻ cố ý cất lên:"Minh Tiên Nhi này chẳng lẽ là kẻ lừa gạt sao...
"Nghe vậy, thân mình Minh Tiên Nhi cứng đờ, bước chân càng nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã mất hút. Thấy sư phụ đã rời đi, hai tên đồ đệ nằm dưới đất cũng vội vàng lồm cồm bò dậy, vịn nhau chạy theo sát phía sau. Sau khi ba kẻ được mời tới trừ tà rời đi, đám thôn dân mới dần hoàn hồn, bắt đầu xì xào bàn tán."Có thấy không, Lý Tiểu Mãn kia cũng có thể đốt lửa mà không cần mồi... Cậu ta chẳng lẽ thực sự là yêu nghiệt?"
Cô nương vừa nãy lên tiếng vạch trần Minh Tiên Nhi là Hoè Hoa bèn bật lại ngay:
"Sao ngươi không nghĩ là Minh Tiên Nhi giở trò bịp bợm gì đó hả? Biết đâu ngươi cũng làm được đấy!"
"Nghe cũng có lý...
"Có người phụ hoạ theo. Cũng có người nhỏ giọng phản bác:"Nhỡ đâu Lý Tiểu Mãn thực sự là yêu nghiệt thì sao... Các ngươi không thấy vừa rồi cậu đá một cú liền hất văng hai tên hán tử to xác kia à?
Nhà nào có ca nhi khỏe như vậy chứ, ta là nam nhân mà còn không làm nổi."
Hoè Hoa đảo mắt, lập tức bật lại: "Ngươi là nam nhân mà yếu thế thì có gì đáng tự hào sao? Tiểu Mãn nhà bọn ta vốn dĩ khỏe, vậy thì sao nào?"
"......
"Những lời bàn tán bên ngoài không lọt vào tai ba người trong sân. Nhang trên bàn cúng vẫn đang cháy, từng làn khói trắng mỏng manh cuộn lên, trong làn khói lượn lờ ấy, hai người Trương thị trừng mắt nhìn chằm chằm 7361, thấy cậu bưng lên một mâm đồ cúng. 7361 nhìn con gà trong tay, lại nhìn hai bát kê vàng cùng đĩa hoa quả khô bên cạnh. Đều là những thứ chưa từng nếm qua, cậu đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Nhưng nghĩ mình không thể lấy hết cùng lúc, 7361 liền xoay người, hướng ra ngoài gọi Hoè Hoa đang đứng giữa đám đông."Hoè Hoa, mau lại đây."
Cậu chỉ vào bát kê vàng còn lại trên bàn cúng, nói, "Giúp ta bưng cái này.
"Bị điểm danh, Hoè Hoa lập tức thu hút ánh mắt của thôn dân. Dù gì cũng là cô nương, bị nhìn chằm chằm như vậy vẫn khiến nàng có chút ngượng ngùng. Nàng chậm rãi bước ra, đi đến bàn cúng, bưng đĩa hoa quả khô lên, đồng thời hạ thấp giọng, chỉ để 7361 nghe thấy:"Tiểu Mãn, chúng ta làm vậy thực sự ổn sao? Lỡ lát nữa mẹ chồng của ngươi nổi giận thì sao?
"Lời của Hoè Hoa nhắc nhở 7361. Cậu quay đầu nhìn hai người Trương thị trong sân, hỏi:"Ta có thể lấy mấy thứ này không?"
"Ngươi..." Trương thị nghẹn lời, không nói nổi.
Mụ tốn bạc mời Minh Tiên Nhi về, vậy mà ông ta vừa thấy tình thế không ổn liền chạy mất dạng, hiển nhiên là không thể hàng yêu trừ tà gì cả. Giờ phút này, yêu nghiệt trong miệng ông ta lại đang đứng sờ sờ giữa sân, khiến mụ càng thêm hoảng hốt.
Mụ vốn tin vào quỷ thần, nếu không lúc trước đã chẳng dốc 5 lượng bạc mua Lý Tiểu Mãn về xung hỉ cho con trai thứ. Sau đó, 7361 lại có hành vi khác hẳn Lý Tiểu Mãn trước đây, thậm chí còn mang sức mạnh kỳ lạ, khiến mụ nảy sinh nghi ngờ. Càng nghĩ lại càng thấy khẳng định.
Thành ra dù 7361 chẳng làm gì mụ, nhưng mụ đã tự dọa mình đến sợ hãi vô cùng.
Trương thị không lên tiếng.
7361 gật đầu: "Được, vậy ta lấy đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!