Đại Thịnh triều, tại một thôn nhỏ phía Nam.
Cuối xuân đầu hạ, vừa trải qua một trận mưa nhỏ, gió đêm mang theo chút se lạnh.
Giờ này, nhà nhà đã dùng xong bữa tối, bỗng nghe tiếng mấy đứa trẻ la thất thanh.
"Không hay rồi! Quả phu lang nhà họ Vương nhảy sông rồi!"
"Mau tới cứu người!
"... Nghe tiếng kêu cứu, thôn dân vội vàng buông việc trong tay, ba người một nhóm, năm người một tốp chạy đến nơi lũ trẻ chỉ. Khi mọi người tụ lại bên bờ sông, liền trông thấy quả phu mà lũ trẻ nhắc đến chẳng hiểu vì sao lại nằm ngay bên bờ. Toàn thân cậu ta ướt sũng, đôi má hóp sâu, mắt nhắm chặt, không rõ còn sống hay đã chết. Thấy vậy, thôn dân vừa chạy đến nhất thời không ai dám tiến lên, có kẻ vội vàng hô:"Người nhà họ Vương đâu?"
"Mau đi mời lý chính!"
Giữa đám đông, có người thấp giọng bàn tán.
"... Chẳng lẽ là bị nhà họ Vương hành hạ đến không chịu nổi?"
"... Ai mà biết? Nhưng ta thấy Lý Tiểu Mãn cũng đáng đời thôi, ai bảo cậu ta khắc chết con trai người ta, nhà họ Vương đối xử thế nào cũng chẳng quá đáng!"
Lại có người thì thầm:
"Có nên tới xem thử không? Nhỡ đâu vẫn còn hơi thở thì sao?"
Lời vừa dứt, lập tức bị phu lang bên cạnh kéo tay ngăn lại:
"Nhà họ Vương là hạng người gì, ngươi còn không rõ sao? Nếu thật có chuyện, bọn họ thể nào cũng đổ vạ lên đầu chúng ta!"
...
Giữa tiếng xì xào bàn tán, 7361 dần tỉnh lại.
Ánh mắt cậu trống rỗng, ngước nhìn tán cây đen kịt trên đầu. Nước lạnh thấm vào da mặt, một tia nghi hoặc dần hiện lên nơi đáy mắt.
Còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, bên tai lại vang lên vài tiếng ồn ào khác...
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Ta thấy cậu ta mở mắt kìa!"
"Chưa chết, chưa chết..."
Không, cậu ta đã chết rồi. 7361 lặng lẽ phản bác trong lòng.
Ký ức cuối cùng còn sót lại trong đầu cậu chính là khoảnh khắc chiếc miệng sắc nhọn của Lợi Xỉ Trùng bất ngờ mở ra, âm thanh xương cổ bị cắn gãy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Không ai nói cho cậu biết rằng, một người phỏng sinh vốn chỉ là công cụ của Đế Quốc, lại có thể cảm nhận được sự sợ hãi trước khi chết.
Nhưng có vẻ như, cậu lại sống rồi.
Một lượng ký ức không thuộc về cậu đột ngột tràn vào não, cơn đau nhức như kim châm khiến 7361 cau chặt mày.
Cậu thực sự chưa chết, chỉ là sống lại dưới một hình thức khác.
Mà chủ nhân thân thể cậu đang trú ngụ này, đã vĩnh viễn rời khỏi nhân thế dưới dòng nước lạnh lẽo ban nãy.
Người này tên là Lý Tiểu Mãn, năm nay khoảng 16 tuổi. Một năm trước, nguyên chủ bị gả vào nhà họ Vương trong thôn để xung hỉ, trở thành phu lang của con trai thứ hai nhà họ Vương — Vương Minh Văn.
Đã là xung hỉ, thì sức khỏe của Vương Minh Văn tất nhiên chẳng ra sao. Lý Tiểu Mãn biết rõ nhà họ Vương cưới mình về là để kéo dài mạng sống cho hắn, vì thế khi gả đến, cậu ta cũng hết lòng hầu hạ. Nhưng cậu ta dù sao cũng chẳng phải thần y, chưa đầy hai tháng, tượng phu ốm yếu kia vẫn quy tiên.
Tang sự vừa xong, Lý Tiểu Mãn từ đó trở thành quả phu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!