Lam Diễm muốn mắng người, nhưng không thở ra hơi.
Cô sợ hắn giãy dụa, không dám chậm trễ thời gian, cầm khăn mặt lau một
lượt thân dưới của hắn thật nhanh, lại mặc quần sạch cho hắn.
Toàn bộ quá trình, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Lam Diễm nghẹn một hơi ở ngực, trên cũng không phải, dưới cũng không phải.
Hắn chia buồn cho thuần khiết hắn giữ hai mươi ba năm.
Nỗi lòng chỉ tồn tại mấy giây, sau đó đau đớn lại đến. Hắn không lo được cái chuyện thuần khiết này nữa.
---
Sau ngày hôm đó, bệnh trạng cấp tính của Lam Diễm chầm chậm giảm xuống, thời gian quằn quại khó chịu càng ngày càng ít.
Ngày thứ bảy, Doãn Tiểu Đao thả lỏng dây buộc cho hắn.
Cô đỡ hắn đến ban công, để hắn ngồi tắm nắng.
Mấy ngày rồi Lam Diễm không được thấy mặt trời, mới tiếp xúc với ánh
sáng, đôi mắt không thích ứng được. Nhắm mắt lại một hồi lâu, mới mở ra.
Cảnh sắc trước mắt. Không quá khác trước khi hắn cai nghiện.
Mấy ngày này, hắn có thể vượt qua được, chính hắn đều cảm thấy khó có thể tin.
Hắn cẩn thận nghĩ lại quá trình mấy ngày trước, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Lam Diễm ngẩng đầu, nhìn phía bầu trời.
Dưới ánh mặt trời chói chang, có lẽ chỉ có hắn mới ra ngoài sưởi. Đổi
lại là trước đây, hắn đều xem thường thời gian thưởng thức lãng phí này, hiện tại tâm tình đã rất khác rồi.
Thời tiết nóng bức, hắn ứa ra mồ hôi.
Hắn thở dài, phong cảnh tuy tốt, nguy hiểm say nắng cũng rất lớn.
"Tứ lang." Phía sau truyền đến giọng nói, trong trẻo trầm khiết.
Lam Diễm ngoái đầu lại, nhìn Doãn Tiểu Đao.
Có lẽ là ánh mặt trời quá mãnh liệt, làm hắn quáng mắt, hắn cản thấy cô đầu đất này rất ưa nhìn.
"Anh có muốn ăn chút gì đó không?" Doãn Tiểu Đao cầm quạt quạt mát cho hắn.
"Ừ, ăn gì cũng được."
Sau khi nóng vội cai nghiện, thân thể người nghiện vô cùng suy yếu,
thường thường đều là chán ăn. Lam Diễm cũng vậy. Có điều ở giai đoạn
này, bổ sung đầy đủ dinh dưỡng và nguyên tố vi lượng là rất quan trọng,
vì vậy hắn không thể không ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!