Chương 37: (Vô Đề)

Lam Diễm hoài nghi, đó chỉ là tự mình nhất thời đoán mò. Tin tức chính xác, hắn lười suy nghĩ, rất hao tâm tốn sức.

Hắn nhìn một đám nhân sĩ họ Lam trong phòng, không có một chút hảo cảm.

Nhìn kẻ ngốc nào đó ăn cơm thú vị hơn nhiều so với chờ ở đây ứng phó với đám giả dối này.

Hắn kéo kéo cổ áo, cởi áo khoác ra, lại xắn tay áo lên. Sau đó lấy từ

trong túi áo vest một bộ bài pu

-khơ, hỏi: "Chơi bài không?"

Mấy người Lam thị nhìn vết kim tiêm trên tay Lam Diễm, từ chối tránh ra.

Lúc này, có một người trông như nhân viên phục vụ đến gần, nói gì đó bên tai Lam Úc.

Lam Úc xin lỗi người bên cạnh không tiếp được nữa, sau đó rời đi.

Lam Diễm liếc mắt nhìn chú Lam.

Chú Lam nhìn bóng lưng của Lam Úc, nở nụ cười sâu xa khó hiểu.

"Anh hai." Lam Tương nói: "Em nghe nói, hiện tại Hồ tiểu thư thích anh cả."

Lam Diễm thuận miệng đáp: "Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên."

"Hôn sự của anh ba đã định rồi, cùng con gái của vua đầu tư Uông Miểu Miểu."

"Chúc bọn họ trăm năm hảo hợp."

"Nhưng Uông Miểu Miểu đào hôn."

"Trời ạ, thật kinh ngạc." Lam Diễm nói có lệ.

Lam Tương nói, đều là chuyện tình yêu của Lam thị, Lam Diễm nghe đến mệt chỉ muốn ngủ.

Trong chốc lát, có một ông cụ đến tìm chú Lam. Sau đó, chú Lam đi ra ngoài cùng ông cụ..

Lam Diễm cảm thấy nếu mình tiếp tục nghe Lam Tương nói chuyện, sẽ thật

sự ngủ luôn. Dù sao chú Lam cùng Lam Úc cũng không ở đây, hắn cũng tìm

lý do trốn đi.

Hắn mới ra khỏi phòng, liền bắt đầu tìm vị trí của Doãn Tiểu Đao.

Quả nhiên, cô đứng ở cách đó không xa, ánh mắt luôn luôn đặt trên người hắn.

Trong hội trường con gái đều là áo quần lộng lẫy. Doãn Tiểu Đao thân hình thon dài nhưng tạo nên một phong cách khác biệt.

Lam Diễm cười cười, hơi vẫy tay với cô.

Cô lập tức bước nhanh tới.

Lam Diễm nhìn bước chân của cô, cảm thấy một thân âu phục này thực rất

soái. Hắn không khỏi cảm khái thưởng thức của mình thật sự là không thể

bắt bẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!