"Ăn no không?"
"Không ăn no."
"..." Hắn vô lực phất tay một cái: "Vậy lại đi lấy. Đêm nay mục đích chúng ta đến đây, chính là cho cô ăn no."
"Được." Doãn Tiểu Đao đi đến khu tiệc đứng, xoạt xoạt một chút, rồi đặt vào một chiếc đĩa lớn.
Lúc trở về, Lam Diễm trừng mắt nhìn cái đĩa lớn của cô: "Đao thị vệ."
"Hả?" Cô không cảm thấy có cái gì không ổn.
"Cô lấy nhiều cơm rang như vậy làm gì?"
"Cơm mới ăn no."
Hắn muốn đánh cô: "Đến nơi như thế này, đương nhiên phải chọn đồ ăn gì
đó tôi không mua được. Ăn cơm rang cái rắm à? Cô muốn ăn, tôi có thể
rang cho cô một cho thùng."
Động tác đưa cơm vào miệng của Doãn Tiểu Đao dừng lại: "Khi nào thì anh rang một thùng cơm cho tôi ăn?"
"..." Lam Diễm không nói gì. Hắn giữ vững lý trí rộng lượng với trẻ em
có trí tuệ thấp, đứng lên: "Đừng ăn cơm rang, đi theo tôi đi."
Cô gật đầu.
Hắn nhân cơ hội dạy dỗ cô: "Đến những nơi phô trương hư vinh như thế
này, phải giữ vững một nguyên tắc, chỉ ăn đồ đắt tiền. Hiểu không?"
Doãn Tiểu Đao lắc đầu: "Không hiểu."
"Tôi không biết cô, cô đừng nói chuyện với tôi."
-----
Lam Diễm thật không muốn gặp đám người Lam thị kia. Có điều hết cách
rồi, tuy rằng nhiều người biết hắn nghèo, nhưng vẫn gắn danh hiệu là Nhị thiếu gia.
Trong chốc lát, có người đến mời hắn đến tụ họp với đoàn người Lam thị.
Lam Diễm rất muốn đáp một câu: "Tụ họp cái rắm."
Nhưng người nghèo chí ngắn, cho nên hắn cũng uy phong không đứng dậy.
Hắn dặn dò Doãn Tiểu Đao: "Đao thị vệ, tôi rời đi một chút, cô đừng đi theo."
Doãn Tiểu Đao lập tức đặt thìa xuống, đứng lên: "Tôi bảo vệ anh."
Lam Diễm vỗ vỗ vai của cô: "Nhiệm vụ tối nay của cô là ăn no."
"Tôi ăn no rồi."
"Cái rắm! Chỉ một chút đồ mà cô có thể ăn no à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!