Hắn không khỏi thầm than: Thật sự là cô ngốc ăn uống no đủ là không buồn không lo.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lam Diễm trở về nhà.
Hắn thực sự rất mệt, gần như là gắng gượng để chống đỡ thân thể. Lúc này có giường, hắn ngã gục liền.
Đây là ngày thứ hai mươi hắn cai nghiện. Hai mươi ngày đau đớn không
chịu nổi, mỗi ngày chỉ có nửa điếu thuốc. Qua ngày mai, hắn ngay cả nửa
điếu thuốc cũng không có. Bởi vì Doãn Tiểu Đao chỉ cho phép hắn quá độ
hai mươi ngày. Sau đó, hắn sẽ hết toàn bộ lương thực.
Ngẫm lại thật đáng sợ, vậy là, so với trước đây sẽ càng gian nan hơn.
Có đôi khi, Lam Diễm thật muốn tự sát cho rồi. Cho dù cai nghiện được,
nhưng cứ kéo dài thân thể ốm đau này, còn có thể sống bao lâu đây.
Nhưng ý tưởng cuối cùng cũng chỉ là ý tưởng. Bởi vì, hắn có một người, đủ để cho hắn dựa vào cùng tín nhiệm, Doãn Tiểu Đao.
Lam Diễm ho hai cái, quay đầu hỏi, "Đao thị vệ, cô nói hôm nay tôi hút nửa điếu, có thể tang lượng thêm một chút được không?"
"Không thể." Doãn Tiểu Đao trực tiếp từ chối.
Hắn không ngạc nhiên chút nào, quay người đi nghỉ ngơi.
Doãn Tiểu Đao đi qua nới lỏng dây giúp hắn, để cho hắn ngủ thoải mái hơn.
Cô tinh tế nhìn khuôn mặt của hắn.
Sắc mặt hắn rất kém.
Nhìn hắn lúc đau đớn co giật, trong cô cũng không thoải mái. Cũng chính bởi vì vậy, cô không thể mềm lòng.
----
Sau khi Lam Diễm tỉnh lại, đi theo Doãn Tiểu Đao đòi nửa điếu thuốc.
Hai ba ngày này, hắn cảm thấy tốt hơn một chút rồi. Ít nhất sẽ không vì đòi nửa điếu mà cùng Doãn Tiểu Đao chém giết.
Hắn vẫn là tránh ở phòng vệ sinh để hút.
Lam Diễm dựa lưng vào tường, châm thuốc.
Sương khói lượn lờ, hắn khéo hờ đôi mắt, thân thể chậm rãi trượt xuống, cho đến khi ngồi xuống đất.
Lúc này Lam Diễm thấy vui vẻ. Thực tế bất đắc dĩ, thân thể ốm đau, đều
không có quan hệ gì với hắn. Hắn nghiêng người, thật yên ổn. Hắn thậm
chí cảm thấy, cứ chết đi như vậy, cũng rất thoải mái.
Thời gian tốt đẹp như vậy, ngoại trừ điếu thuốc này, những thứ khác đều không thể thay thế.
Sau khi thần trí của Lam Diễm thanh tỉnh một chút, trở lại hiện thực.
Hắn miễn cưỡng xốc lại tinh thần, đỡ vách tường đứng thẳng dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!