Ngày thuốc đông y được chuyển phát nhanh đến, Lam Diễm có chút buồn bực. Cuộc sống mơ mơ màng màng của hắn có lẽ phải kết thúc.
Doãn Tiểu Đao có vẻ rất thoải mái, rất nhẹ nhàng, gọn gàng nhanh chóng tháo gói bọc của đồ chuyển phát nhanh.
Lam Diễm thấy thế, không khỏi mở miệng nói xấu cô: "Đao thị vệ, bộ dáng này của cô thực sự là hoàn toàn ngu xuẩn!"
Cô không để ý đến hắn, sắp xếp thuốc đông y trong tay.
Ông nội Doãn còn gửi mấy tờ giấy đến, nói là đơn thuốc.
Doãn Tiểu Đao chậm rãi đọc từng từ từng chữ. Trước giờ cô cũng không
hiểu quá rõ những kiến thức về cai nghiện. Nếu như sớm biết có thể gặp
Lam Diễm, cô nhất định sẽ chăm chỉ nghiên cứu.
Trên đời cũng không có loại thuốc nào cai nghiện vĩnh viễn. Thuốc đông y chỉ là phụ trợ.
Hiện nay cai nghiện. Thuốc, đơn giản có hai loại. Một là thay thế thuốc
giảm đau. Ví dụ như bột mỹ. Hoặc khúc mã. Nhưng, tác dụng phụ của chúng
vẫn sẽ bị nghiện, chỉ là không sinh ra cảm giác vui sướng. Loại thuốc
này gây ra tổn thưởng rất lớn đến gan thận. Một loại khác là thuốc kháng tinh thần, nếu như sử dụng trong thời gian dài, sẽ tổn hại đến đại não.
Thuốc đông y cai nghiện, quá trình khá chậm, gần như là điều trị, mà
không phải hướng đến bệnh nặng bộc phát. Đa số người cũng chờ được phát
huy hiểu quả cũng đã từ bỏ.
Doãn Tiểu Đao tin chắc thành công, không chỉ đến từ tờ giấy được gửi đến kia, còn có tín nhiệm của cô đối với Lam Diễm. Tuy rằng cả ngày hắn
luôn mơ mơ màng màng, thế nhưng cô có một loại trực giác, hắn có đủ ý
chí và nghị lực.
Lam Diễm thấy Doãn Tiểu Đao hoàn toàn đặt hết sự chú ý tập trung tên tờ giấy này, nổi lên một loại tâm tình phức tạp.
Liên quan đến cai nghiện, hắn cũng không lạc quan, hắn chỉ muốn đáp lại sự kiên trì của Doãn Tiểu Đao.
Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mình đúng là một người tốt mà. Cô ngốc kia có thể có cơ hội gặp được ông chủ có tâm địa lương thiện như hắn cũng coi
như là may mắn.
Doãn Tiểu Đao đọc kỹ tờ giấy xong, sau đó cất đi.
Tình trạng thân thể của người nghiện khác nhau, vì vậy những điều chưa
biết trong quá trình cai nghiện của Lam Diễm, ông nội Doãn không cách
nào dự đoán.
Cô chỉ có thể đi từng bước một.
"Tứ lang, chúng ta trở về." Đây là lần đầu tiên, Doãn Tiểu Đao chủ động đưa ra hành trình.
Lam Diễm híp nửa mắt, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ, "Về sớm như vậy làm gì, vẫn chưa tới thời gian ăn trưa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!