Chú Lam trêu đùa chiếc đầu nhỏ của con chim, "Tốc độ của thang máy thật chậm, chú đã chờ một lúc lâu rồi."
"Chú đến thật đúng lúc." Bởi vì vừa vận động nên Quần áo Lam Úc có hơi lộn xộn, hắn sửa sang lại, đi ra khỏi thang máy.
Lam Diễm vịn vào Doãn Tiểu Đao đứng lên, bị dọa làm chân run mềm nhũn xuống.
Doãn Tiểu Đao không rõ tình hình, vẫn duy trì trạng thái đề phòng. Trong tiềm thức của cô, chỉ có Lam Diễm là người mình.
Chú Lam hòa nhã nói, "Chú lấy kẹo cho Diễm nhi đến rồi. Không biết ai mua kẹo trong phòng họp, không hợp khẩu vị của Diễm nhi."
Nghe vậy, Lam Diễm hé ra nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn chú."
Lam Úc nhếch miệng, "Chú luôn săn sóc em trai như vậy."
"Đều là cháu của chú." Chú Lam giải thích một đằng nghĩ một nẻo, "Cháu muốn ăn kẹo, chú cũng săn sóc giống vậy."
Lam Úc u ám cười, "Cảm ơn chú."
Trên căn bản, khi hai chú cháu đối lập ở đây, Lam Diễm không có quyền
nói chuyện nhiều. Đương nhiên, hắn cũng không có ý muốn tham dự vào
tranh đấu quyền thế. Ở trạng thái trung gian, duy trì biết điều mới là
thượng sách. Hơn nữa, có lúc biết được càng nhiều, lại càng gần với cái
chết. Vì vậy hắn thà rằng không nghe không nhìn cái gì.
Chú Lam đùa cái đầu nhỏ của con chim, vui vẻ nói, "Tổng giám đốc Lam, theo chú làm ván cờ?"
"Chú có nhã hứng này, cháu đương nhiên phụng bồi." Thủ đoạn của Lam Úc
bị phá hỏng, hắn vặn cổ. Ý nghĩ chiến đấu của hắn hiện tại không giảm,
chỉ sợ trong quá trình chơi cờ không nhịn được, vặn rơi đầu chú Lam.
"Diễm nhi, kẹo ở đây." Chú Lam chỉ hộp kẹo trên bàn, "Trở về từ từ ăn."
"Cảm ơn chú." Vẻ mặt Lam Diễm cung kính, sau khi lấy hộp kẹo, quay trở về thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, đi xuống.
Lam Diễm thoáng thở phào. Hắn liếc nhìn lưng của Doãn Tiểu Đao, ngữ khí không tự giác hung dữ lên, "Ngu ngốc, đau không?"
"Không đau." Doãn Tiểu Đao đã từng gặp những vết thương lớn hơn, hơn nữa cô bắt đầu tập từ lúc nhỏ, sẽ không kêu đau.
Lam Diễm lại nhìn sang lưng cô, không nói chuyện. Hắn ra ngoài tòa nhà tập đoàn, gọi xe trở về nhà ở Thương thành.
Trong phòng vẫn giống như một tháng trước, chỉ là rơi xuống không ít tro bụi.
Lam Diễm vừa về đến nhà, liền đi tìm hòm thuốc. Hắn cũng không tin rằng
cô ngốc kia một chút đau cũng không có. Hắn cầm hòm thuốc ra ngoài phòng khách, "Đao thị vệ, lại đây."
Doãn Tiểu Đao theo lời đi tới bên cạnh hắn.
Hắn cúi đầu tìm liếm chai chai lọ lọ, rất không bình tĩnh nói: "Vết thương của cô ở chỗ nào?"
Cô chuyển động vai, nhói lên đau nhức sau lưng: "Trên lưng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!