Lý Dũng Hoa đi rồi, Lam Diễm nói, "Tôi đến xưởng này đã được khoảng mười ngày, chưa từng làm chuyện gì chính đáng."
Trong phòng chỉ có hắn và Doãn Tiểu Đao. Vì vậy lời này, là nói với cô.
Doãn Tiểu Đao nhìn tờ báo, "Ừ" một tiếng.
Lam Diễm mở máy tính lên, bắt đầu chiếu lên một bộ phim khác, xem không
được mấy phút, hắn lại mở miệng, "Đao thị vệ, cô nói trời nóng như vậy,
không có điều hòa có thể chết người hay không?"
"Có thể." Ký túc xá này rất cũ kỹ. Một đám người chen nhau trong một phòng, vô cùng nóng.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Nói xong câu này, hắn không nói chuyện nữa, sự chú ý lại tập trung vào hành động trong phim.
Doãn Tiểu Đao cho rằng một lát nữa là hắn không có chuyện gì nữa.
Có điều, hôm sau, Lam Diễm lần đầu tiên nghiêm túc thực hiện chức trách của một giám đốc nhà máy.
Lúc trước báo xây nhà xưởng, nơi cung cấp điện chỉ có phòng thiết bị hiện giờ, muốn chỉnh đốn lại, còn phải làm lại hồ sơ.
Lam Diễm muốn tự mình làm chủ, đồng ý lời thỉnh cầu của Lý Dũng Hoa.
Nhưng tên gọi nhà máy bây giờ đã sửa lại, con dấu ở Lam Thị. Tất cả tài
liệu đều phải trình lên trụ sở chính. Trình tự việc này rất phiền phức,
tầng tầng báo cáo, phê duyệt xong mất đến thời gian một hai tháng. Đến
lúc đó, đã là mùa đông rồi.
Lam Diễm cười vui vẻ, gọi điện thoại cho Lam Úc. "Anh trai, chào buổi sáng."
Thái độ Lam Úc âm u lạnh lùng, "Em trai mỗi ngày đều có vẻ có tâm tình rất tốt."
"Vừa hút xong, ha ha." Lam Diễm cũng tự mình cảm thấy hai tiếng "ha ha" này rất hèn mọn.
Ngữ khí của Lam Úc chuyển biến tốt hơn, "Bây giờ một ngày phạm nghiện mấy lần?"
"Em không nhịn được liền phạm nghiện, rời khỏi tay là khó chịu." Lam Diễm nghĩ, đáp án này có thể làm tâm tình Lam Úc rất tốt.
"Cai sớm một chút đi." Lam Úc vẫn nhàn nhạt nói câu kia, không thấy vui mừng.
"Bây giờ rất khó." Lam Diễm đổi đề tài, nịnh nọt lấy lòng, "Anh trai, em gặp khó khăn, muốn nhờ anh hỗ trợ."
"Sao?" Lam Úc bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Lam Diễm giải thích chuyện ký túc xá.
Lam Úc không tiếp tục nghe hừ một tiếng, "Anh phải đi họp, nói sau."
Lam Diễm cũng không bất ngờ. Hắn lười biếng duỗi eo, trả lời với âm thanh tút tút, than thở, "Anh trai thật vô tình."
Qua một lát, hắn gửi một phong bưu phẩm cho chú Lam.
Một ngày chưa nhận được hồi âm.
Hai ngày chưa nhận được hồi âm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!