Chương 6: Trại tập huấn

Sáng sớm hai ngày sau, tại cổng làng Phủ Đổng có một nhóm mấy chục người lớn nhỏ đang đứng tụ tập. Hôm nay là ngày lên đường tiến về trại tập huấn của những chiến binh dự bị trong làng.

Những quân dự bị này mang theo bên mình những loại vũ khí khác nhau, tầm xa thì có cung, nỏ, lao, cận chiến thì có rìu, giáo, dao.

Vũ khí của quân đội Văn Lang thường là tự cung cấp, một phần vì tính nhất thống chưa cao, một phần do dùng lâu một loại vũ khí nào đó, người ta rất khó để thay đổi sang loại khác.

Bà Nương và ông Phú dặn dò con những điều cần thiết khi đi xa. Là đàn ông nên cha Gióng không quá bịn rịn lúc chia tay con trai, nhưng vợ ông thì khác, hai giọt lệ đã lưng tròng khoé mắt. Bà xoa tay lên má Gióng nói:

- Chuyến này đi xa, con và các bạn phải đùm bọc, giúp đỡ nhau. Đến đó rồi thì phải khiêm tốn nghe lệnh cấp trên, người ta dạy gì thì cố gắng học. Trước khi lập được chiến công, con phải tự bảo vệ được bản thân.

Con trai mẹ là chim ưng bay lượn trên trời cao, nhưng khi nào mệt rồi thì hãy về với cha mẹ con nhé!

- Vâng, con xin ghi nhớ lời cha mẹ dặn! – Nói rồi Gióng quỳ lạy cha mẹ mình.

Từ xưa, trước khi ra trận, binh lính sẽ quỳ lạy cha mẹ để thể hiện quyết tâm xông pha trận mạc, không chắc có thể trở về chăm lo đấng sinh thành. Nhưng lễ này thường được dùng cho quân chính quy, quân dự bị như Gióng thì không cần.

Cậu làm vậy vì đoán được tương lai gần sẽ có cuộc chiến lớn xảy ra, và rất có thể cậu sẽ không kịp về thăm cha mẹ.

Ba đứa bạn của Gióng thấy nó làm thế, thì cũng hiểu ra rồi làm lễ với cha mẹ. Những người khác cũng bị ảnh hưởng mà học theo quỳ lạy.

Sau khi tất cả đứng lên, trưởng làng hô lớn:

- Quân dự bị làng Phù Đổng nghe lệnh! Hôm nay, làng ta có tám người tình nguyện ghi danh theo lệnh chiêu mộ của Vua. Mọi người đi đến dưới chân núi Trâu sẽ có người đón rồi đưa vào doanh trại.

Đây là lệnh đảm bảo, ta sẽ đưa cho Thổ giữ, cậu ấy sẽ là đội trưởng tạm thời của nhóm cho đến khi vào doanh trại. – Trưởng làng lấy ra một tấm thẻ trúc xanh, ở giữa khắc hình một con chim Lạc và hai thanh giáo bắt chéo. – Hy vọng các con sẽ là những chiến binh thực thụ trong tương lai, làm vang danh làng Phù Đổng ta.

Bây giờ tất cả xuất phát!

- Tạm biệt trưởng làng, tạm biệt mọi người! – Sau khi Thổ nhận lấy thẻ lệnh, cả tám thanh niên cùng hô lớn rồi quay người bước đi. Bóng lưng của bọn họ dần khuất sau cánh rừng.

Quân dự bị của làng ngoài nhóm Gióng còn bốn thanh niên khác gồm Thổ, Mây, Thụ, Gấu. Tất cả đều hơn mười tám tuổi, lớn nhất là Thổ năm nay mười chín tuổi. Mọi người đều chung một làng, cũng không xa lạ gì nhau nữa, nên việc di chuyển của nhóm khá hài hoà, cười nói rôm rả.

Từ làng đến núi Trâu cần đi mất hai ngày đường, tuy khá xa, nhưng so với một số làng khác thì đường lại dễ đi hơn không ít.

***

Buổi trưa hai ngày sau, chân núi Trâu, một nhóm thanh niên khoảng mười người đang di chuyển lên sườn núi, vừa đi vừa nhìn quanh như tìm kiếm gì đó.

Bổng từ đâu vang lên giọng nói của một người đàn ông:

- Dừng lại! Các ngươi định đi đâu?

Cả nhóm dáo dác đảo mắt nhưng vẫn không thấy được ai vừa lên tiếng. Một thanh niên cao lớn nhất trong đó lên tiếng:

- Chúng tôi theo lệnh chiêu mộ đến đây, hiện đang tìm trại tập huấn.

- Thẻ lệnh! – Giọng nói ban nãy lại vang lên cụt ngủn.

Thanh niên kia vội lấy lệnh đảm bảo từ trên người rồi đưa ra phía trước.

Im lặng một lúc lâu, bỗng một người đàn ông từ trên cây đu người xuống linh hoạt như một con vượn. Ông ta lại gần nhìn thẻ lệnh rồi gật đầu nói:

- Ta là đội phó đội dẫn đường cho lính dự bị.

Bây giờ theo ta, có một nhóm đã tới trước, đang chờ ở sườn núi. Ta sẽ dẫn các ngươi và bọn họ vào doanh trại.

Đến giữa sườn núi, đằng xa đã thấy có tám người đang ngồi chờ. Vừa đến gần thì nghe một tiếng hô lớn:

- Ý thằng Gà Cồ kìa, ra là đám làng Trúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!