Chương 15: Tập kích

Giữa sáng hôm sau, một nhóm tiên phong dò đường của quân Ân đã đặt chân đến rừng Sim Khô, cách đó gần nửa giờ hành quân là quân chủ lực. Cách chia binh như thế này nhằm tránh toàn quân rơi vào tập kích của kẻ địch. Quân tiên phong có trách nhiệm dọn dẹp chướng ngại và trinh sát địa hình.

Nếu nhóm tiên phong bị mai phục vẫn có thể cầm cự chờ quân chủ lực phía sau tiếp viện.

Sau nhiều lần bị quân Văn Lang gài bẫy và quấy rối, quân Ân vừa sợ vừa tức. Sợ vì đầu óc luôn căng thẳng sau những màn tra tấn tinh thần lẫn thể xác, tức vì chẳng thể tìm được bóng dáng của kẻ địch để xả cơn giận trong lòng.

Một tên lính vừa dò dẫm từng bước vừa càu nhàu:

- Bọn mọi rợ hèn nhát, có giỏi thì lòi mặt ra, xem ông có xiên chúng mày thành tổ ong không?!

- Đám man di ấy sao dám chiến đấu trực diện với chúng ta? Thứ bọn chúng dám cũng chỉ trốn tránh rồi làm những trò vớ vẩn. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ giết sạch bọn chúng, chơi hết đám đàn bà xứ này, chặt đầu kẻ tự nhận là Hùng Vương kia.

Hừ, chỉ là một đám thổ dân mà lại có can đảm xưng vương xưng đế!? Bọn chúng chỉ xứng làm nô lệ cho đại Ân ta. – Tên tướng tiên phong gằn giọng nói, vừa để sướng cái mồm, vừa để kích tinh thần cho binh lính.

Nghe thủ lĩnh của mình nói như thế, đám quân bên cạnh cùng bắt đầu cười cợt, hưởng ứng:

- Đúng vậy! Tướng quân nói chí phải! Nghĩ tới cảnh đám đàn bà Việt kêu gào theo mỗi cú nhấp của ta, mà hưng phấn không thôi. Lần trước chơi chưa đã, có mỗi tám đứa con gái chia ra hơn năm trăm anh em, chưa được nửa ngày đã bị chơi chết cả.

- Ta chẳng hiểu sao các ngươi lại có hứng thú với đám mọi này?! Vừa đen vừa xấu!

- Tiểu tử ngươi mới vào quân đội, đây cũng là lần đầu tham gia chiến đấu trường kỳ. Đợi đến lúc mấy năm liền không biết mùi đàn bà, ngươi sẽ hiểu được thôi. Ha ha ha ha! Hơn nữa, đàn bà xứ này không ít kẻ có nhan sắc mỹ miều, mang theo hương vị hoang dã.

Nhưng những đứa đẹp nhất không tới lượt chúng ta, chỉ mong được hưởng sái sau khi các tướng quân chơi chán.

Cả đám phá lên cười lên dâm dục.

- Nếu có được một đứa như thế, ta cũng muốn… a… á… – Tên lính trẻ đang nói thì bỗng hụt chân, rơi vào một cái hố nhỏ chỉ vừa chân người.

- Há há! Đi đường còn không vững, mà học đòi làm chuyện người lớn à? – Những kẻ xung quanh cứ nghĩ tên lính trẻ bị vấp, liền trêu ghẹo.

Tên lính trẻ lúc này cảm nhận chân mình vừa chạm phải thứ gì đó, rút chân lên thì thấy một con rắn nhỏ chỉ bằng hai ngón tay bị kéo lên theo. Quá sợ hãi, hắn dùng chân hất con rắn đi, vô tình trúng một kẻ gần đó.

Con rắn đang tức giận, cứ thấy mối nguy hiểm trong tầm thì bung người ra đớp một phát vào tay kẻ đấy.

Một tên đội trưởng gần đó lập tức rút gươm chém đứt đôi con rắn, lên tiếng cảnh báo:

- Là rắn độc, đừng lại gần! Nó chưa chết hẳn đâu, vẫn cắn được.

Lời vừa dứt, những tiếng sụp hố, dây giật xen lẫn tiếng kêu la vang lên nhiều nơi trong đội ngũ. Không ít kẻ đã rơi vào bẫy do quân Văn Lang tạo.

- Thứ gì đây?

Vài sợi dây rừng mà muốn siết chết ông mày hả? Á, sao lại ngứa thế này? Ngứa quá! Ngứa quá!

- Rắn, rắn đó! Cút, cút đi! A! A! A!

- A, chân của ta dẫm phải chông rồi! Nhanh kéo ta lên!

Đang lúc quân Ân loạn vì mắc bẫy, bỗng vang lên những tiếng soạt soạt, ra hàng loạt mũi tên được bắn ra.

Phập… phập… hự…!

Liên tiếp có quân Ân trúng tên ngã xuống. Bị tập kích bất ngờ quân Ân dáo dác nhìn quanh, nhưng không tìm được kẻ địch. Chưa kịp suy nghĩ thêm, lại có những mũi tên bắn ra từ khắp nơi trong rừng cây.

Không ít kẻ yếu tinh thần, cầm giáo chạy loạn vô định.

Tướng tiên phong rút gươm hét:

- Tất cả không được di chuyển, nhanh chóng giết rắn và phá dây trói. – Chưa nói hết câu, hắn đã vung gươm giết một tên lính vẫn còn hoảng loạn chạy lung tung – Ta cảnh cáo một lần nữa, giữ vững đội hình, dùng khiên nhỏ che chắn cho đồng đội!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!