Chương 43: Không thể bình tĩnh

Trong bóng tối Nghiêm Giai Ngọc đưa tay tới túm chặt tay người đàn ông. Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được cô đang run run. Làm một người đàn ông, hắn rất đắc ý với thủ đoạn của mình.

Kiếp trước hắn nhớ Du Phi Dương đã lãi rất nhiều tiền ở Trung Quốc, sau khi Hứa Nam Hạ về hưu, Du Phi Dương sang Mỹ rồi tự sát.

Vương Quốc Hoa không nghi ngờ năng lực của Du Phi Dương, nhưng có thể khẳng định Du Phi Dương đạt thành tích ở trong nước là có liên quan đến hoàn cảnh gia đình của y, giao tiền cho y, hắn không có gì phải lo lắng.

Trong bóng tối tay Nghiêm Giai Ngọc dần dần ngừng run nhưng bắt đầu không thành thật. Nghiêm Giai Ngọc muốn dùng một cách nào đó để thể hiện tình yêu của mình, có lẽ còn muốn gây chuyện tà ác đôi chút.

- Rẽ phải.

Nghiêm Giai Ngọc nói, Vương Quốc Hoa ở bên cạnh bắt đầu thở nặng nề đôi chút. Phản ứng của Vương Quốc Hoa làm cô rất đắc ý, bắt đầu tăng thêm động tác. Cách quần áo không thỏa mãn được điều xấu xa này.

Cuối cùng Vương Quốc Hoa không nhịn được dù sao cơ thể còn trẻ nên mẫn cảm.

- Ừ…

Một tiếng, tay kia của Nghiêm Giai Ngọc kịp thời lấy khăn tay đỡ lấy.

- Có mùi gì thế nhỉ?

Du Phi Dương ở đằng trước hít hít.

Vương Quốc Duy cũng gật đầu nói:

- Đúng thế.

Vương Quốc Hoa hừ một tiếng:

- Mấy thằng thối chân, răng hôi.

Nghiêm Giai Ngọc che miệng cười sau đó quay cửa kính xuống thổi phì phì ra ngoài.

- Dừng xe.

Nghiêm Giai Ngọc kêu một tiếng, xe dừng trước một tấm biển nhấp nháy: Sơn trân quán

- Đồ nướng ở đây rất được.

Nghiêm Giai Ngọc giới thiệu rồi xuống xe. Nghiêm Giai Ngọc rất quen ở đây, chủ quán cười cười đưa vào một phòng. Gà rừng, vịt nướng, thỏ, chồn, lợn rừng đều được phục vụ chu đáo.

Nghiêm Giai Ngọc nhân lúc hai người Du Phi Dương vào wc liền nhỏ giọng nói:

- Vừa nãy có kích thích không?

Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến cô. Hắn cúi đầu nhìn quần sau đó quay đầu lại đóng cửa lại. Hắn đè đầu Nghiêm Giai Ngọc xuống:

- Mau làm sạch cho tôi.

Nghiêm Giai Ngọc đúng là như lấy đá đập vào chân mình. Cô giãy dụa xin tha:

- Tiểu tổ tiên, bọn họ có thể về bất cứ lúc nào.

Vương Quốc Hoa lúc này mới hậm hực bỏ tay, Nghiêm Giai Ngọc thấy thế cũng bình tĩnh lại. Cô nhỏ giọng nói:

- Xe kia thật chứ?

Hình như xe nước ngoài, đẹp quá, mua bao tiền thế?

Vương Quốc Hoa biết sao vừa nãy cô xúc động thế. Hắn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!