Nhiều ngày đấu tranh tâm lý, sau cùng cô cũng đồng ý cùng Đông phu nhân đến trại giam gặp ba ruột.
Nhưng khi gặp Đông Chiếu Hoa, hai ba con lại im lặng nhìn nhau thông qua lớp kính.
Chẳng ai nhấc máy nói với ai lời nào.
Đến lúc gần hết giờ thăm phạm nhân, ông ta mới cầm lấy chiếc điện thoại bàn, áp lên tai mà nói vỏn vẹn ba chữ rồi lập tức bỏ vào trong:
- Ba xin lỗi.
Không hiểu sao khi nghe câu nói này, cô lại rơi nước mắt mà chẳng thể kiểm soát.
Dù chưa từng gần gũi ba ruột ngày nào, nhưng khi nhìn ông ta rơi vào cảnh tù tội, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác nghèn nghẹn.
Dược Khuê muốn gọi ông ta một tiếng "ba", nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ mà khó thốt ra thành lời.
Mẹ cô cũng không thúc ép con gái, mọi chuyện cứ để diễn biến theo tự nhiên, có lẽ đó cũng là cách tốt nhất.
——————————————-
Hai vợ chồng cô đang ở trong bếp chuẩn bị bữa cơm chiều, Dược Khuê hiện đang ở tháng cuối của thai kỳ, sức khỏe của cô rất ổn định.
Chẳng những ăn uống ngon miệng mà còn ngủ rất say giấc.
Vậy nên trông cô lúc nào cũng tươi tắn, rạng rỡ.
Hôm nay anh bảo cô mời chị hai và mẹ đến villa để dự tiệc thịt nướng.
Nhưng cuối cùng cô đã phát hiện ra, bác sĩ Ngạn cũng đến góp vui.
- Chuyện này là tính toán của anh đúng không? Anh muốn tạo cơ hội cho chị hai của em và bác sĩ Ngạn đây mà.
Cô vừa ướp thịt vừa nói lời nghi hoặc, Phong Lĩnh nở nụ cười, dừng tay đang pha nước chấm.
- Anh muốn mọi người có dịp ăn uống cùng nhau thôi.
Chẳng phải bây giờ chị hai của em và Triều Khang đã tự hẹn hò với nhau rồi sao, họ muốn gặp nhau lúc nào mà chẳng được.
Đâu cần anh phải tạo cơ hội.
Miệng lưỡi của anh, cô thật sự nói không lại, Dược Khuê thừa biết anh là ông mai, nhưng xem ra rất mát tay vì hiện tại tình cảm của Triều Khang và chị hai rất tốt.
Tuy hai người họ vẫn chưa chính thức yêu nhau, nhưng nhìn cách đôi trẻ phản ứng hoá học thì cũng đủ thấy chuyện thành đôi là sớm muộn.
Có lẽ vì Nhược Phù là người kỹ tính, muốn chậm mà chắc nên cần thêm chút thời gian để chắc chắn tình cảm.
- Mà đừng nói chuyện người khác nữa, nói chuyện tụi mình đi.
Cô ngước mắt nhìn anh, chợt Phong Lĩnh bước đến sát cạnh cô, anh chống một tay ngang hông Dược Khuê, cúi mặt nhìn vợ.
- Chuyện tụi mình, là chuyện gì?
Anh thật chẳng biết cô ngốc hay đang giả ngốc đây nữa, Phong Lĩnh đưa tay vuốt nhẹ sống mũi cô, lời nói dịu dàng:
- Em không nhớ là chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn sao?1
Nếu anh không nhắc thì cô cũng quên bẵng đi chuyện này.
Thời gian qua cả hai sống cùng nhau, gần gũi mỗi ngày, cũng chẳng cãi vã, tuy gặp biến cố nhưng vẫn không buông tay đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!