Cố hết sức lê thân đến tủ quần áo, cô chọn đại một chiếc áo sơ mi sọc của hắn để mặc vào che thân.
Phải nhanh chóng rời khỏi đây, kẻo tên cầm thú đó quay về thì nguy to, cô không bao giờ muốn gặp lại hắn thêm một lần nào nữa.
Nhân tiện cô tìm thấy một chiếc mũ lưỡi trai trong tủ quần áo.
Nữ nhân nhanh chóng thay trang phục, chải lại đầu tóc rồi đội mũ che để nửa mặt.
Áo của hắn khá to so với cô, cô mặc vào lại thành ra đang mặc đầm form rộng, cũng đành chịu thôi.
Cô có chút lo lắng vì sợ sẽ bị bọn quỷ dữ lúc sáng phát hiện, nhưng ngẫm lại lúc đột nhập vào đây cô đã mặc quần áo đen che kín mặt mũi, chắc chắn chúng sẽ không thể nhận ra.
Gượng những bước đi đầy đau nhói, cô chầm chậm rời khỏi căn phòng đã diễn ra cuộc ái ân đầy ám ảnh.
Tiến về phía cửa thang máy, thấy cánh cửa sắp đóng lại, cô vội nói lớn:
- Chờ một chút.
Cũng may người bên trong có lòng giúp đỡ liền bấm giữ nút mở cửa thang máy để cô đi vào.
Vừa bước vào trong, cô giật thót tim khi nhìn thấy hai trong năm tên lúc sáng đã truy đuổi mình: "Chết thật, là bọn chúng!".
Cố giữ chút bình tĩnh còn sót lại, cô xoay người đứng ngay ngắn vào vị trí.
Cũng may cô đã lấy bừa chiếc túi vải trong phòng của tên cầm thú để đựng máy ảnh, nếu không chỉ sợ bọn chúng sẽ phát giác ra.
- Cô đến tầng mấy?
Một tên cất lời tận tình hỏi cô, nhìn thấy người đẹp nên hắn càng nhiệt tình hỗ trợ.
- Tầng... trệt.
Hắn gật đầu rồi bấm nút tầng trệt, cô có chút xanh mặt, đầu hơi cúi xuống vì sợ chúng sẽ nhận ra.
Nhớ đến cuộc truy đuổi nghẹt thở, vừa vượt qua lằn ranh giữa sự sống và cái chết thì lại gặp ngay kẻ muốn giết mình đang đứng cùng thang máy.
Đến tầng một bọn chúng bước ra khỏi thang máy, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc nãy run đến mức quên luôn cả đau, tay chân cứng ngắt, thở cũng thấy nặng nề.
Một ngày sau,
Phòng làm việc mang không khí căng thẳng ngột ngạt khi những âm thanh chan chát liên tục vang lên chói tai.
- Bạch tổng... tha... tha cho tôi đi mà... cầu xin anh...!
Dáng vóc uy nghiêm, lạnh lùng ngồi trên ghế xoay, gương mặt tuấn mỹ nhưng mang theo sát khí rợn người.
- Đánh đến khi cô ta không mở miệng được.
Những tên thuộc hạ liền tuân theo, chẳng hề quan tâm kẻ đang bị đánh là một phụ nữ.
Cô ta bị tát mạnh đến môi bật cả máu, vừa bị ngã ra sàn liền tìm cách bò đến dưới chân anh mà van xin.
- Bạch tổng... tôi xin anh mà... tôi lỡ dại... tôi không dám nữa...!
Nhìn gương mặt bị đánh đến sưng tấy, anh mỉm cười khinh bỉ, đưa bàn tay bóp mạnh lấy mặt cô ta như muốn nghiền nát.
- Dám bỏ thuốc tôi? Con đàn bà như cô chán sống rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!