Chương 49: Ăn Tối H

Dược Khuê cố đẩy anh ra để thoát khỏi nụ hôn, vừa rời môi nhau, cô vội cất lời:

- Tôi đang ăn mà.

Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ ????????ở‎ lại‎ ????????a????g‎ chí????h‎ ⩶‎ T???? Um????????‎ uyệ????﹒V????‎ ⩶

Người xưa có câu "trời đánh tránh bữa ăn", nhưng với Phong Lĩnh thì không, anh nào có liêm sỉ nên chỉ cần muốn thì anh sẽ bất chấp để làm cho bằng được.

Người đàn ông cáo già ghé sát tai cô, hơi thở nam tính cận kề khiến đầu óc cô thoáng mụ mị:

- Nhưng tôi muốn ăn tối.

Anh đưa tay chạm vào môi cô:

- Để tôi ăn xong đã.

Anh không chần chừng liền tấn công trực diện, một lần nữa đưa lưỡi vào khoang miệng của đối phương mà càn quét từng ngóc ngách.

Hai đôi môi quấn lấy nhau, mỗi giây trôi qua lại càng thêm cuồng nhiệt.

Anh nhẹ nhàng bế cô đặt hẳn lên bàn, Dược Khuê tuy ngạc nhiên nhưng vẫn không thể mở lời vì đôi môi đang bị anh khống chế.

Bàn tay hư hỏng buông xõa dây áo mong manh rồi dần dà vén hẳn chiếc đầm lên cao, vuốt ve cặp đùi trắng nõn nà.

Hơi thở cô dần trở nên gấp gáp vì thiếu dưỡng khí, anh đẩy người về phía trước, cô theo đà mà nằm hẳn xuống bàn.

Nụ hôn vừa dứt, anh dễ dàng tách hai chân của cô rồi đứng vào vị trí đắc địa ở giữa.

Vì mặc đồ ngủ ở nhà nên cô không dùng bra, dây áo được buông khỏi vai, kéo hẳn xuống chân đồi, để lộ đôi gò bồng đảo tròn trịa, dưới ánh đèn chiếu sáng, cặp tuyết lê như tăng thêm sự cuốn hút lạ thường, căng bóng, đầy đặn, một tác phẩm tuyệt đẹp trên cơ thể người phụ nữ, như món quà đang bày ra trước mắt chỉ chờ anh "bóc vỏ".

Chẳng mèo nào lại chê mỡ, sự hấp dẫn của nơi nhấp nhô đầy đặn được tô điểm đắt giá bởi hai viên trân châu hồng hào.

Giây phú này anh chỉ muốn thưởng thức chúng, nếm thật kỹ "mùi vị" tuy lạ mà quen.

Phong Lĩnh mút lấy hai viên ngọc nhô lên từ vùng đất màu mỡ, chúng nhanh chóng vươn mình cứng cáp bởi sự kích thích nhiệt tình từ anh.

- Đừng mà...

Dù viên kẹo dẻo không vị nhưng lại thơm ngon một cách lạ thường, gây nghiện đến mức chẳng muốn rời môi.

Anh mút cuồng nhiệt khiến cơ thể cô bị kích thích mạnh mẽ, Dược Khuê khẽ cất tiếng ngăn cản nhưng lúc này tai của anh chẳng còn tiếp thu được gì nữa, anh chỉ biết rằng phải hành sự cho ra trò, không thể buông tha cho cô.

Trong lúc tận hưởng bầu ngực mềm mại, bàn tay anh vẫn không ngừng xoa nắn đôi gò bồng đảo còn lại, cứ luân phiên trêu đùa đến khi chán chê thì lại khám phá những vùng đất mới.

Anh cởi hẳn chiếc đầm của cô rồi vứt bừa lên bàn, cả cơ thể tuyệt đẹp, đường cong quyết rũ với ba vòng chuẩn chỉnh đang phơi bày toàn bộ ngay trước tầm mắt anh.

Cả cơ thể cô chỉ còn mỗi mảnh vải nhỏ mỏng manh đang che chắn vùng tam giác thần bí, nơi có hang sâu bí hiểm cần được khám phá.

Cô ngượng đỏ mặt dù đây chẳng phải lần đầu cả hai làm chuyện ái ân, nhưng trước mắt anh thế này cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Dược Khuê muốn khép chân lại nhưng không thể vì anh đã ngang nhiên đứng vào giữa, ở tư thế sẵn sàng chiến đấu, chỉ còn thiếu mỗi chiến mã ngóc đầu xông trận.

Làm phiền cô trong lúc đang ăn đã đành, anh còn vô sỉ đến mức bế cô đặt lên bàn, biến cô trở thành "bữa ăn tối" của anh.

Vật to lớn bên dưới đã gồng mình cứng rắn, cảm thấy bứt rứt khi bị nhốt ở nơi chật chội gò bó.

Anh giải phóng đoàn tàu, để vật to lớn tiếp xúc thân mật với nơi tư mật thông qua lớp vải chắn mong manh.

Chiến mã chạy dọc cửa hang nhưng không vội xông vào, hành động liên tục nhưng cứ kéo dài sự ma sát bên ngoài như đang trêu chọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!