Chương 40: Đừng Chạm Vào Đầu Tôi

Sau khi biết tình hình của anh đã ổn thì hai vệ sĩ cũng chịu ra về, thật ra họ cũng bị xây xát, tuy nhiên chỉ ở ngoài da.

Cô bước vào phòng, thấy anh đang nằm đắp chăn nên nghĩ anh đã ngủ.

Dược Khuê nhẹ nhàng đóng cửa lại để không làm ồn.

Trước khi đi bác sĩ Ngạn đã thu dọn tàn cuộc, gom gọn các băng gạc dính máu lúc phẫu thuật đem bỏ đi.

Dược Khuê ngồi xuống giường, nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh, bất giác cô thấy rất đau lòng.

Trông trán anh lấm tấm mồ hôi dù phòng có bật điều hòa, cô lấy khăn rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh.

Nhưng chỉ vừa chạm vào trán anh thì Phong Lĩnh đã chụp lấy cổ tay cô mà siết mạnh khiến Dược Khuê hoảng cả hồn.

Anh mở mắt nhìn cô, thái độ tỏ rõ sự bực dọc:

- Đừng chạm vào đầu tôi.

Cô chợt nhớ đến lần đầu tiên cả hai gặp nhau, khi anh đè cô xuống giường, Dược Khuê cũng từng đánh vào đầu anh và Phong Lĩnh đã tỏ thái độ rất tức giận.

- Tôi... tôi chỉ muốn lau mồ hôi cho anh thôi mà.

Phong Lĩnh buông tay cô ra, vì đang mệt mỏi nên anh chỉ buông một câu:

- Không cần đâu.

Cô thấy trạng thái của anh dường như không ổn.

- Anh đau lắm sao?

Phong Lĩnh nhắm mắt, chỉ đáp nhanh gọn:

- Không sao.

Cô không có kinh nghiệm chăm sóc người bị thương nên khá vụng về và bối rối.

Bàn tay từ tốn chạm nhẹ vào má anh, cô giật mình khi phát hiện ra anh rất nóng.

Anh không muốn bị cô chạm vào đầu nên Dược Khuê chỉ đành đổi cách, cô cúi người, áp trán mình kề sát trán của anh.

Phong Lĩnh mở mắt nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau ở khoảng cách rất gần, cô mắc cỡ nên vội vàng ngồi vậy rồi vờ một tiếng:

- Anh bị sốt rồi, tôi phải gọi bác sĩ Ngạn.

Cô chưa kịp đứng dậy bước khỏi giường thì Phong Lĩnh đã nắm lấy tay cô giữ lại.

Anh kéo nhẹ cô về phía anh, vì không phòng bị trước nên cơ thể cô bị kéo ngã vào ngực anh, chợt nhớ ra anh đang bị thương, cô muốn ngồi dậy nhưng anh đã chạm vào đầu cô, đẩy mặt cô sát đến gần anh rồi đan môi cô trong sự bất ngờ.

Dược Khuê tròn mắt ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao anh lại làm như vậy.

Cô cũng chẳng phản kháng lại nụ hôn của anh, chỉ biết rằng lúc này tim mình đang đập rất mạnh, ở khoảng cách thân mật kề cạnh nhau, chỉ e rằng anh sẽ nghe thấy.

Cả hai rời môi nhau, cô e thẹn nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh:

- Tôi... tôi phải gọi cho...!

Anh chạm vào má cô, lời lẽ nhẹ nhàng:

- Đừng gọi cậu ấy, đã khuya rồi, để cậu ấy nghỉ ngơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!