Chương 38: Dấn Thân Đến Bao Giờ

Máu ra nhiều nên cô rất sợ, sự việc đột ngột ập đến, cô chẳng kịp chuẩn bị tinh thần.

Tâm trí cô rối bời, tay chân cứ run rẩy rồi luống cuống cả lên.

Dược Khuê lẩm bẩm lặp lại câu nói của anh:

- Gọi bác sĩ Ngạn...!

Anh lấy điện thoại trong túi áo vest đưa cho cô, Dược Khuê khẩn trương gọi bác sĩ Ngạn đến.

Hai vệ sĩ cố dìu anh lên phòng để nằm nghỉ, trong lúc chờ đợi cô thấy máu vẫn không ngừng chảy nên vội chạy đi lấy hộp cứu thương, vì quá lo cho anh nên cô không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng nói:1

- Anh bị thương như vậy hay là đến bệnh viện đi.

Phong Lĩnh lắc đầu:

- Tôi không thể đến bệnh viện.

Vì hiểu tính của anh một khi đã quyết thì khó bề lay động nên cô không dám ý kiến thêm.

Hơn nữa anh đang bị thương, lỡ như làm anh bực mình hay bị kích động thì lại khổ.

Cô lấy băng gạt ra, có hơi ngại nhưng vì tình huống cấp bách nên phải làm điều cần làm:

- Anh mau cởi áo ra đi.

Phong Lĩnh không hề biết ngượng ngùng, anh bình thản đưa tay cởi từng cúc áo, đồng thời nói với các vệ sĩ đang đứng cạnh.

- Hai cậu về nghỉ ngơi đi.

Họ không yên tâm về tình trạng vết thương của anh, hai người nhìn nhau rồi cất lời:

- Không được, chủ tịch đang bị thương, sao chúng tôi có thể bỏ về.

- Đúng vậy, chúng tôi không yên tâm khi ra về.

Nhìn miệng vết thương, mặt mũi đang tái mét của cô lại càng xuống sắc hơn: "Là vết đạn bắn".

Hàng loạt suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô, Dược Khuê chẳng rõ anh đã làm gì mà bản thân lại bị thương tích nặng như vậy, nếu do đạn gây ra thì phải chăng đây là một cuộc ẩu đả có dùng đến súng?

Tuy không phải là người sợ máu nhưng với lượng huyết chảy nhiều và lan khắp quần áo thế nào thì cô không thể bình tĩnh mà xem như đây là chuyện bình thường được.

Nhưng điều quan trọng trước mắt là giúp anh cầm máu.

Cô tạm gác mớ suy nghĩ hỗn độn, nhanh tay lấy băng gạc quấn quanh eo anh rồi siết hơi chặt để cầm máu, Phong Lĩnh bị đau nên nhíu mày nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng.

Quả thật anh chịu đau rất giỏi.

- Lát nữa bác sĩ Ngạn sẽ đến, các cậu cứ về đi.

Nhìn tình trạng thương tích của anh, hai người vệ sĩ chẳng thể yên tâm để về:

- Chúng tôi sẽ ở phòng khách đợi, khi nào vết thương của chủ tịch ổn định thì chúng tôi sẽ về.

Vừa lúc bác sĩ Ngạn đến, khi nãy trở về Phong Lĩnh vẫn chưa khóa cửa nên anh ấy có thể ra vào dễ dàng.

Triều Khang nhanh chóng ngồi xuống giường, vẻ mặt anh ấy chẳng chút ngạc nhiên hay hốt hoảng, qua đó có thể thấy chuyện anh bị thương không phải là lần đầu.

Hai người vệ sĩ cũng rời khỏi phòng để nhường lại bầu khí thông thoáng, nếu quá nhiều người trong phòng sẽ gây ngột ngạt, ảnh hưởng đến quá trình xử lý vết thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!