Chương 34: Ở Lại Dùng Bữa

Anh đưa tay vén tóc Dược Khuê, hình ảnh cô khoác trên mình chiếc tạp dề trông thật xinh xắn lại cuốn hút vô cùng.

Phong Lĩnh chợt nhận ra cô rất thích hợp để trở thành một người vợ đảm đang.

- Cô cứ việc nấu, tôi chỉ ôm thôi.

Phong Lĩnh ôm cô được vài lần liền nghiện, bây giờ nhìn thấy Dược Khuê liền muốn ôm "vợ".

Kể ra anh cũng hệt như đứa trẻ to xác, nhiều lúc hành động ngây ngô đến mức cô không thể đỡ nổi.

- Về sống cùng tôi đi.

Hôm nay anh rất lạ, đưa cô đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, khi cọc tính khó ưa lại hâm dọa đủ thứ, khi lại mềm mỏng dịu dàng làm cô xém chút xiêu lòng.

- Tôi muốn ở với chị.

Anh chau mày, thái độ thoáng chốc trở nên khó chịu, khác hẳn sự dịu dàng, vui vẻ vừa rồi.

- Nhỏ nhẹ cô không muốn lại muốn tôi phải mạnh tay?1

Cô xụ mặt, chỉ nói vài câu với nhau đã bắt đầu giở giọng uy hiếm, cứ cái đà này thì ai dám về sống cùng anh.

- Anh thích hâm dọa tôi lắm thì phải? Đột ngột bảo dọn về sống với anh, tôi đương nhiên phải suy nghĩ rồi, đâu phải ai cũng tùy tiện như anh cứ.

Quả thật không thể nhỏ nhẹ với anh được, chỉ vừa nói với nhau vài câu đã khiến cô tức muốn bốc khói.

Anh vừa định mở miệng phản bác lại thì nồi canh sôi ùng ục.

Cô vội quay lại hạ nhỏ lửa, trong khi cô cặm cụi nêm nếm gia vị thì Bạch Phong Lĩnh vẫn không ngừng "mè nheo" dai dẳng:

- Cũng đã có con với nhau, cô nói tôi tùy tiện e rằng không thỏa đáng.

Mỗi lần gây nhau anh đều muốn thắng cô thì phải, chẳng bao giờ biết nhường nhịn, vậy mà bảo cô là vợ sắp cưới của anh, vừa nghe đã thấy sai trái vô cùng.

- Chị về rồi đây!

Cô giật mình khi nghe thấy tiếng mở cửa kèm theo giọng nói quen thuộc của chị hai.

Bình thường thì không sao, nhưng hiện tại Bạch Phong Lĩnh đang ở đây, anh còn ôm ôm ấp ấp nên cô sợ chị hai sẽ thấy.

Dược Khuê vội đẩy anh ra:

- Buông ra đi, chị tôi về rồi.

Cả hai vừa ngưng hành động tình tứ thì cũng vừa lúc Nhược Phù đi vào bếp.

Cô hơi ngượng ngùng khi chị hai đã nhìn thấy sự có mặt của anh, không đợi cô ấy phải mở lời thắc mắc, Dược Khuê vội giải thích:.

- Chị về rồi.

À, có Phong Lĩnh đến thăm em.

Nhược Phù nhìn anh rồi gật nhẹ đầu, Phong Lĩnh bình thản đáp:

- Có lẽ nên đổi cách xưng hô cho phù hợp.

Chào chị hai.1

Dược Khuê nghe câu nói này cứ thấy ngượng ngượng, nhưng trông anh tỉnh bơ chẳng chút cảm xúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!