Chương 33: Bám Dính

Thật quá nhạt, trên cả nhạt nhẽo, cô chẳng biết do EQ của anh thấp hay vì anh quá thờ ơ, vô cảm nên không nhận ra.

- Sao cô lại hỏi vậy?

Ít ra anh cũng còn muốn biết lý do, cô còn tưởng anh cứng ngắt đến mức không thèm thắc mắc luôn chứ.

- Thật ra... tôi cảm thấy hình như cô bé Chi Phụng rất thích anh.

Phong Lĩnh điềm nhiên nâng ly nước uống một ngụm rồi đáp lời:

- Từ nhỏ Chi Phụng đã rất mến tôi.

Ba ruột của Tiêu Chi Phụng là Tiêu tổng, một doanh nhân kinh doanh bất động sản.

Anh và ba ruột cô bé đã biết nhau từ khi còn nhỏ và trở thành anh em thân thiết.

Ba của Chi Phụng hơn anh bảy tuổi, tuy nhiên hai anh em lại nói chuyện rất hợp nhau.

Tiêu tổng lấy vợ sớm nhưng cuộc hôn nhân không hạnh phúc nên ly hôn sau bốn năm chung sống.

Năm đó Chi Phụng đã hơn ba tuổi nên ba mẹ cô bé phải tranh chấp quyền nuôi con.

Kết quả cô bé sống với ba ruột vì Tiêu tổng có điều kiện kinh tế tốt hơn vợ cũ.

Hiểu rõ con gái không có được gia đình trọn vẹn từ khi còn nhỏ nên Tiêu tổng nhất mực thương yêu Chi Phụng, cưng chiều con gái hết mực, cô ấy muốn gì liền được đó.

Vậy nên Chi Phụng cũng từ đó ỷ lại, bản tính tiểu thư cũng ngày càng lớn dần nên đôi khi rất chua ngoa và chảnh chọe.

Từ nhỏ Chi Phụng đã gặp gỡ Phong Lĩnh và được anh bế bồng, cô ấy cũng nhiều lần cùng Tiêu tổng sang nhà anh.

Thậm chí Chi Phụng còn ở lại nhà anh nhiều ngày khi Tiêu tổng phải đi công tác xa.

Càng lớn Chi Phụng lại càng yêu mến Phong Lĩnh bởi vẻ ngoài mỹ nam, tính cách điềm tĩnh, lạnh lùng và tài năng kinh doanh xuất chúng của anh.

Người đàn ông hoàn mỹ mà bao cô gái ao ước.

Tình cảm nhỏ bé cũng dần sâu sắc theo thời gian, nhưng buồn thay anh vẫn luôn xem Chi Phụng là đứa cháu không hơn không kém và anh chưa đừng có suy nghĩ nào khác với Chi Phụng.

Dược Khuê nhíu nhẹ mi mắt, rõ ràng anh rất giỏi kinh doanh, đường đường là chủ tịch của cả tập đoàn Enda nhưng sao lại kém nhạy bén như vậy.

Không lẽ đối với chuyện tình cảm anh vụng về đến thế sao?

- Ý tôi không phải nói tình cảm đó... mà là... là kiểu tình cảm nam nữ.

Môi anh kẽ cong, nụ cười nhẹ nhàng nhưng rất khó hiểu, cô cũng chẳng rõ anh đã biết những gì cô nói nhưng vờ làm ngơ hay thật sự anh chưa biết.

Vẻ mặt bình tĩnh của Phong Lĩnh lại càng khó để đoán được suy nghĩ của anh.

Chợt anh ngồi sát lại gần cô, một tay chống xuống ghế, ánh mắt cứ như đang cố quyến rũ người đối diện.

- Cô ghen sao?

Anh lại khiến cô thấy buồn nôn mà chẳng cần ngửi thấy mùi thức ăn.

- Tại sao tôi phải ghen? Anh có là gì của tôi đâu chứ?

Phản ứng kịch liệt của cô càng khiến anh thấy thích thú.

- Vợ à, sao em tuyệt tình vậy?1

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!