Chương 31: Vợ Sắp Cưới

Cô lắc đầu, thái độ có phần lạnh nhạt, Dược Khuê nghĩ cả hai nên hạn chế nói chuyện với nhau để tránh gây gỗ mệt đầu:

- Không cần đâu, anh có khách mà, tôi sẽ gọi taxi.

Cô chưa kịp tiến thêm một bước đã bị anh bế thốc trên tay, Dược Khuê giật mình vội ôm lấy cổ anh.

- Ăn cơm rồi tôi đưa cô về.

Cô có hơi bất ngờ trước hành động lẫn lời nói của anh, lúc nãy còn cãi nhau mà bây giờ anh lại dịu giọng như vậy, thật không đoán được tâm tư của tên khó ưa này.

- Môi đau, không muốn ăn.

Nhân lúc anh đang xuống nước, cô muốn cho anh biết mình vẫn còn để bụng chuyện anh cắn môi cô đến chảy máu.

Anh ngồi xuống giường, nhẹ nhàng để cô ngồi trên đùi, bây giờ cô còn mè nheo với anh, nhưng lạ thay Phong Lĩnh không hề nổi nóng.

- Tôi đút cô.

Xem ra anh vẫn đang nhỏ nhẹ, hiếm khi thấy Bạch Phong Lĩnh ra dáng đàn ông như vậy, cô được nước làm tới:

- Nhưng đau lắm, không muốn ăn.

Anh đưa tay chạm vào má cô, thật sự lúc nãy anh cắn rất mạnh, cả một vùng môi của cô bị sưng đỏ và rách da, thảo nào anh thấy có lỗi cũng đúng thôi.

- Tôi sẽ nói đầu bếp nấu cháo cho cô.

Phụ nữ ai cũng thích được nghe những lời nuông chiều, nhỏ nhẹ, huống hồ anh vừa khiến cô giận, bây giờ nhỏ nhẹ như vậy nên cô thấy rất hả dạ.

- Ngán cháo.

Anh thở một hơi, đôi mày bắt đầu nhíu lại, tuy nhiên vẫn cố nhẫn nại với người con gái đang thừa thắng xông lên.

- Vậy thì ăn súp, hay cô muốn ăn yến?

Thấy anh nhiệt tình đến mức này cô cũng không muốn nhây thêm nữa, kẻo Bạch Phong Lĩnh lại không nhịn được mà nổi nóng thì khổ.

- Vậy cũng được.

Anh nở nụ cười nhẹ, chợt đặt lên môi cô một nụ hôn, Dược Khuê ngạc nhiên mở to mắt, trong lòng liền dấy lên suy nghĩ: "Tên hâm này bị gì vậy chứ?".1

Chợt nhíu mày, lời nói vừa nũng nịu vừa trách móc:

- Đau.

Anh cắn người ta mạnh đến mức chảy máu nên bây giờ thấy có lỗi, đành hạ mình xuống nước dỗ ngọt.

- Xuống ăn cơm thôi.

Cô có chút ngại ngùng:

- Nhưng hình như khách của anh còn ở đây.

Anh không nghĩ ngợi sâu xa, thản nhiên đáp:

- Là cháu gái của tôi, vậy nên cô cứ tự nhiên.

Cả hai đi xuống phòng ăn, Chi Phụng vừa nhìn thấy cô thì mặt liền biến sắc:

- Chú à, chị này là...!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!