Chương 29: Đau Mà

Tuy anh bảo là đưa cô đi mua đồ nhưng thực tế chỉ toàn do anh lựa chọn, căn bản Dược Khuê cũng không muốn mua, cô có vẻ rất miễn cưỡng khi đi cùng anh.

Lúc ngồi trên xe, anh nhắc lại lần nữa về chuyện quan trọng:

- Chúng ta sẽ đăng ký kết hôn trong vài ngày tới.

Việc hôn nhân hệ trọng cả đời người nhưng anh nói đơn giản như thể ra chợ mua một con cá.

Dẫu cô biết rõ đây là hợp đồng hôn nhân, nhưng dù sao việc cả hai cầm bút ký vào giấy đămg ký kết hôn là thật.

Cuộc đời cô sẽ được đánh dấu đã trải qua một lần đò.

Dược Khuê không thể suy nghĩ thoáng đến mức xem như đây là một chuyện rất nhỏ trong cuộc đời mình.

Phụ nữ bao giờ cũng thiệt thòi hơn đàn ông, nhưng kẻ không sâu sắc như anh dù cô có nói cũng bằng thừa.

- Tôi cần suy nghĩ thêm.

Nghe đến đây, anh liền hằn giọng, thái độ gay gắt tỏ rõ sự không hài lòng:

- Tôi đã nói rất rõ nhưng xem ra cô cứng đầu thật.

Cái thai trong bụng cô là con tôi, đứa nhỏ xứng đáng thừa hưởng phần gia tài thuộc về nó.

Cô nên biết nắm bắt cơ hội, nghĩ thông suốt một chút thay vì cứ chần chừ.

Cô im lặng vài phút, muốn ngẫm nghĩ lại một chuỗi sự việc đã qua cũng như lời anh vừa nói.

Tuy nhiên Dược Khuê vẫn không tìm thấy lối thoát để tâm mình được thảnh thơi.

- Thật lòng tôi không muốn kết hôn, hơn nữa tôi còn chẳng biết lý do vì sao anh muốn cưới tôi nên càng không yên tâm khi ở cạnh anh.

Cô muốn nói ra những khúc mắt cũng như nỗi lo trong lòng để anh biết vì sao cô cứ đắn đo.

Nếu vì ham mê tiền tài vật chất thì cô đã chẳng cần suy nghĩ mà lập tức gật đầu đồng ý khi anh nói sẽ chia cho đứa bé một phần tài sản.

Sự thật tình, ngây ngô của cô lại không thể khiến tảng băng nhạt nhẽo, ích kỷ như Bạch Phong Lĩnh cảm thông.

- Nhỏ nhẹ cô không muốn, hay đang ép tôi dùng biện pháp mạnh?

Cô lo lắng nhìn anh, vừa lúc về đến villa, sau khi bước vào nhà chờ người giao đồ nội thất đến, cả hai lần nữa đối diện căng thẳng với nhau để giải quyết vấn đề hôn nhân...

Ngôn Tình Hài

- Chuyện kết hôn phải được sự đồng ý từ hai phía, anh ép tôi như vậy anh không thấy quá đáng sao?

Anh đưa tay vén tóc cô, hành động ôn nhu nhưng lời nói lại đầy ép ủ:

- Cho cô nhiều lợi ích như vậy cô lại bảo tôi quá đáng.

Tôi nên phạt cô thế nào đây?

Cô thật sự không thể nói chuyện nghiêm túc đàng hoàng với anh, anh muốn khiến cô tức chết mới vừa lòng hay sao.

- Là tự anh nghĩ như vậy chứ tôi chưa từng đòi hỏi ở anh.

Mang lại lợi ích khi người khác không cần cũng là một loại gánh nặng.

Anh nhướng nhẹ một bên chân mày:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!