Dược Khuê cau mày, rõ ràng anh đang ép cô vào đường cùng:
- Nếu anh làm vậy, tôi sẽ tố cáo anh cưỡng bức tôi.
Bạch Phong Lĩnh nở nụ cười nhếch mép, anh kề mặt sát gần cô, lời nói đầy thách thức:
- Cô thử xem, cứ thử xem có ai tin cô không? Bằng chứng đâu? Không có! Cô nên biết rõ thân phận và vị trí của mình trước khi đối đầu với tôi.
Bằng không, kết cục sẽ rất thê thảm.
Khoảnh khắc này trông anh thật sự quá đáng sợ, ánh mắt như ngọn đuốc nóng đến bỏng rát tâm trí người đối diện.
Cơ thể cô run lên chẳng thể kiểm soát trước lời nói hù dọa từ anh.
Cô thừa nhận mình không phải đối thủ của Bạch Phong Lĩnh, anh hơn cô về mọi mặt, đặc biệt là gia thế.
Chỉ cần anh dùng tiền cũng đủ đè chết cô rồi.
Hơn nữa Bạch Phong Lĩnh nói chẳng hề sai, cô không có bằng chứng, nói ra cũng chẳng ai tin.
Ban nãy cô chỉ thuận miệng nên buông lời phản công, nào ngờ anh lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy.
- Con cũng là của tôi, anh muốn nuôi con, vậy chẳng lẽ ép tôi xa con sao?
Anh có chút suy nghĩ, tuy nhiên rất nhanh đã đưa ra câu trả lời:
- Con ở với tôi sẽ có điều kiện tốt hơn.
Rõ ràng anh đang muốn giành đứa nhỏ chưa chào đời với cô, lần trước thì nhất quyết bảo cô bỏ thai, còn mang tiền ra trao đổi, bây giờ lại lấy điều kiện ra để giành quyền nuôi con.
- Tôi không đồng ý, tôi chẳng biết anh có rõ điều này hay không, nhưng tôi sẽ nói cho anh hiểu, luật pháp quy định trẻ nhỏ dưới ba tuổi thì hiển nhiên sẽ giao quyền nuôi dưỡng cho người mẹ.
Nếu muốn thì anh chỉ có thể chu cấp và đến thăm con thôi.
Anh nghĩ anh có tiền là hay lắm sao?
Thái độ cứng rắn, lời nói đanh thép này của cô khiến anh càng thêm thích thú.
Bạch Phong Lĩnh đưa tay chạm vào cằm cô, nhưng ngay tức khắc Dược Khuê đã hất tay anh ra, tỏ ý vất mãn.
- Quả là em gái của luật sư.
Vậy thì chúng ta cùng nuôi con, ở chung với nhau, cô thấy sao?1
Nếu nói đàn ông vô liêm sỉ, vô duyên lại tự tin liệu có tồn tại thì Dược Khuê sẽ lập tức khẳng định là có.
Hắn không ở đâu xa mà đang ngồi ngay trước mắt cô.
- Có điên mới ở cùng anh.
Tôi không nói chuyện với anh nữa.
Cô đứng dậy bỏ về, anh cũng không giữ cô lại, càng chẳng đuổi theo, cứ để cô tự bắt taxi về trong khi anh là người ép con gái người ta lên xe rồi chở đi lung tung.
Sau cuộc nói chuyện chẳng mấy thiện chí từ cả hai, anh nhất quyết bắt cô phải để anh nuôi đứa nhỏ, nếu không sẽ làm lớn chuyện này.
Cô thừa biết bây giờ tránh mặt anh cũng chỉ là biện pháp tạm thời, Bạch Phong Lĩnh một khi đã muốn thì chắc chắn không dễ dàng buông tha.
Căn villa rộng lớn như một khu resort thu nhỏ giữa lòng thành phố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!