Buổi chiều tới nhà Thu Thảo dạy kèm, Mẫn chụp ngay cái nón chiến lợi phẩm lên đầu.
Vừa mở cửa ra, thấy anh, Thu Thảo reo ầm lên:
- A, nón mới!
Mẫn sờ tay lên đầu, cười cười:
- Không mới lắm đâu!
Thu Thảo nheo mắt:
- Nhưng đối với em là mới! Lần đầu tiên em thấy anh đội nón.
Vào tới phòng học, Thu Thảo vẫn chưa quên cái nón của Mẫn.
Cô tò mò hỏi:
- Bộ anh thích cái nón này lắm hả?
- Sao Thu Thảo hỏi vậy?
- Tại em thấy anh đội nón buổi chiều. Buổi chiều trời đâu có nắng.
Không biết trả lời sao, Mẫn đành gật đầu:
- Ừ, thích!
Thu Thảo vẫn chưa chịu thôi:
- Vì sao anh thích?
Đang khoái chí về thành tích của mình, tự nhiên Mẫn bỗng hào hứng hẳn lên. Anh vui vẻ khoe:
- Bởi vì đây là cái nón chiến lợi phẩm.
Thu Thảo trố mắt:
- Chiến lợi phẩm?
- Ừ.
Thu Thảo càng thắc mắc:
- Anh làm gì mà có chiến lợi phẩm?
Đến đây, Mẫn có vẻ ngập ngừng:
- À, thì tôi... thì có một người bạn nhờ tôi gỡ rỗi...
Thu Thảo hiểu ngay:
- Anh gỡ rối tơ lòng giùm cho ai chứ gì?
Mẫn cười:
- Đại khái là vậy.
Thu Thảo reo lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!