Thanh Hương viết thư cho Mẫn đều đều.
Đúng như kế hoạch, cứ cách khoảng một tuần hoặc mười ngày, một lá thư đầy nũng nịu bay về căn gác trọ.
Bây giờ không chỉ Mẫn mà cả Chuyên và Nhiệm đều nôn nao mong ngóng thư của em Thanh Hương. Cả hai gặp em Sương và em Thủy hằng ngày, những gì cần nói đã nói... sạch sành sanh, ít khi có chuyện thư qua thư lại lôi thôi.
Vì vậy đối với Chuyên và Nhiệm, hiện tượng thư tình của Mẫn có một sức hấp dẫn đặc biệt, như thể đó là một món chơi sang mà những chàng Don Juan bình dân như Chuyên và Nhiệm không bao giờ sắm nổi.
Có khi Thu Thảo nổi hứng ngưng viết thư liền tù tì nửa tháng khiến Chuyên và Nhiệm phải thấp thỏm hỏi Mẫn:
- Mày và em Thanh Hương đang giận nhau hả?
- Đâu có.
- Chứ sao kỳ này em lâu viết thư vậy?
- Tao cũng chẳng biết. Có lẽ em đang bận ôn thi kiểm tra học kỳ.
Hôm sau, Mẫn hỏi Thu Thảo. Cô cười:
- Tại em đang nghĩ cách viết sao cho nó khang khác một chút. Hẹn đi chơi hoài, mỏi chân quá!
Câu nói đùa của Thu Thảo khiến Mẫn phì cười.
Trong những lá thư gần đây, Thu Thảo không còn viết theo lá thư mẫu của Mẫn nữa. Cô yêu cầu Mẫn cho cô được quyền tự do sáng tác. Cô bảo như thế nó tự nhiên hơn, đồng thời cũng thích thú hơn.
Mẫn đồng ý ngay đề nghị của Thu Thảo.
Anh cũng đã bắt đầu chán cái trò soạn thảo thư tình, một nhiệm vụ nặng nề quá sức anh và những sơ hở tệ hại trong quá trình thực hiện nhiệm vụ quỉ quái đó có thể phản lại anh bất cứ lúc nào.
Vả lại, đọc những lá thư do Thu Thảo sáng tác, Mẫn còn được thưởng thức cái cảm giác tò mò thú vị, chứ như trước đây, anh chẳng hề chờ đợi một điều gì trong những lá thư do chính anh viết ra.
Và những lá thư của Thu Thảo
- Thanh Hương luôn luôn khiến Mẫn ngạc nhiên về nội dung trữ tình cũng như giọng điệu êm ái đáng yêu của nó.
Mỗi lần đọc thư Thanh Hương, Nhiệm cứ xuýt xoa luôn miệng:
- Chậc! Con bé của mày viết thư dễ thương ác!
Chuyên thì gật gù, lẩm bẩm:
- Tao không ngờ thằng Mẫn lại cua được một em chiến như vậy.
Rồi Chuyên ngó Mẫn:
- Hôm nào mày dẫn em về đây chơi đi!
Lời đề nghị bất ngờ của Chuyên khiến Mẫn giật thót. Anh lúng túng:
- Để từ từ...
- Từ từ gì nữa! Mày quen em đã mấy tháng rồi!
Mẫn tìm cách hoãn binh:
- Tao còn phải hỏi ý kiến em đã! Nhiều khi em ngại...
- Có gì đâu mà ngại?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!