Gió xuân xanh biếc đất Giang Nam, hoa nở liễu xanh, mênh mông bát ngát, thúy diệp tàng oanh, chu liêm cách yến. Giang Nam là vùng sông nước, kênh rạch, cầu nhiều vô kể.
Trên đường mòn giữa rừng, cơn gió mang mùi cỏ lướt qua mái tóc. Tiếng móng ngựa, tiếng trục xe lộc cộc song hành cùng nhau.
Trên lưng bốn con hồng mã cao to là hai nam hai nữ, hai nam tử một mặc ngân sam, một mặc hắc y, hai nữ tử một mặc áo lam, một mặc áo lục chạy song song hai bên dẫn đường, một chiếc xe ngựa hoa lệ theo sau. Tốc độ không nhanh không chậm, vững vàng mà thảnh thơi đi tới.
Bên trong xe sáng sủa mà rộng rãi, trải thảm lông trắng như tuyết, một loạt hộc tủ gỗ tử đàn đóng trên thành xe. Trà thơm bánh ngọt đầy đủ cả.
Bên trên thảm lông là ba nam tử đang ngồi.
Bên trái, nam tử một thân y phục huyền hắc hào hoa phú quý đang lười biếng dựa vào gối mềm, nhắm mắt dưỡng thần. Bên phải là một nam tử mặc lam bào, tay trái cầm chén trà, tay kia vén tay áo chậm rãi thổi thổi cái chén.
Nam tử ngồi giữa đang pha trà, hương thơm lượn lờ trong xe. Hắn cởi trường sam tử sắc đắp lên người nam tử mặc hắc y, chính mình chỉ khoác một kiện trù bào màu nguyệt bạch.
Lưu Tiêu liếc mắt nhìn hắn, cười: "Nào có người nào pha trà như ngươi? Đây là uống trà hay là ăn lá trà đây?"
Lưu Vân không để ý, nhún vai: "Đun như vậy đủ rồi, lần sau trực tiếp đổi nước uống là được."
Lưu Tiêu buồn cười nói: "Ngươi… Thôi, thật không nên để ngươi làm việc này."
Lưu Vân nói: "Cũng sắp tới Húc Dương rồi, không biết Linh bọn họ đã tới chưa…"
"Tốt nhất là đừng tới.
"Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm của Huyền Dục, dọa hắn giật mình một cái. Huyền Dục lười nhác ngồi xuống, thuận tiện nhận lấy chén trà trong tay Lưu Vân, uống một hớp, không ngờ uống phải một ngụm đầy lá trà. Lưu Vân nhịn cười đưa y một chén nước, nói:"Hắn bảo chúng ta đi Húc Dương thưởng thức mẫu đơn hoa hội, không thể nào không đến được."
"Vậy cũng không sao, chỉ cần hắn đừng chọc đến ta."
"Ha ha, hình như lần nào cũng đều là ngươi chọc giận hắn trước đi."
"……………"
Lưu Tiêu đặt chén trà xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ thành chén nghe "keng" một cái, nói: "Xem ra, đã có người tới trước."
Ngoài xe chợt truyền đến một giọng nữ êm tai: "Các… Khụ, công tử, phía trước có đoàn người chắn ở giữa đường, không cho chúng ta đi qua.
"Trên đường nhỏ giữa rừng, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện mười hán tử quần áo vải thô, giơ lên mấy cây đao dài ngắn bất nhất, sát khí mười phần chắn giữa đường. Nam nhân cầm đầu thân hình to lớn, mày mắt dữ tợn, vết sẹo dài kéo thẳng đến dưới mắt trái. Hắn cầm đao cắm xuống mặt đất, cười lạnh:"Ngọn núi này là…là.. ta mở! Cây này…này…là ta…. ta…mới…mới!"
Còn chưa cà lăm xong, bên trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một giọng nam trầm thấp khẽ cười nói:
"Muốn đi qua nơi này, phải lưu lại lộ phí. Đúng không?"
Đại hán kia ngạc nhiên nói: "Ngươi... Ngươi làm sao... Biết biết..."
"Phì ha ha ha ——" nữ tử lập tức bưng tay áo phì cười.
"Không được…được…. cười!
"Hắn phẫn nộ, trên mặt cơ thịt một trận giật giật. Thanh âm vừa mới chọc tức lại vang lên:"Rốt cục là được cười hay là không được cười?"
"Nhiều…nhiều lời!" Hán tử "xoẹt" một cái rút đao ra, "Tiền cùng…nữ…nữ nhân… để lại, những người khác…khác…Cút!"
"Cút!"
"Cút!
"Đạo phỉ lập tức phụ họa theo hắn, tiếng cười thô tục dọa bay một loạt chim rừng. Nữ tử áo lục liếc mắt, khinh bỉ nhổ một cái."Sương Vu, Sương Tử, đã như vậy, các ngươi hãy cùng các vị đây "vui đùa một chút" đi."
"Dạ, công tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!