"Tiêu… Ngươi đang câu dẫn ta sao?" Âm thanh trầm thấp khàn khàn lộ ra tình ái nồng đậm, tay Lưu Vân đặt phía dưới thắt lưng Lưu Tiêu mạnh mẽ siết chặt lại, xoa xoa cái mông tròn lẳng, rồi đặt lên tiểu phúc chính mình.
Tại giờ khắc này, nội tâm như sóng lớn trào dâng, chôn vùi tất cả lý trí…
Hỏa diễm nóng rực phút chốc bùng lên, Lưu Vân nâng khuôn mặt Lưu Tiêu, hạ xuống một trận mưa hôn. Trong sơn động vắng vẻ mờ tối, thoáng chốc chỉ còn lại tiếng thở gấp hổn hển.
Lưu Vân hơi ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt Lưu Tiêu, từ mũi, rồi lại xuống môi, hầu kết khẽ động, âm thanh trầm thấp buông ra, như biểu lộ điều gì đó, lại như chôn giấu điều gì.
"Tiêu… Ngươi trách ta sao?"
Lưu Tiêu giật mình, ngơ ngẩn một chút, khóe miệng nở một nụ cười khổ, cánh tay ôm chặt hai vai Lưu Vân, vùi mặt vào cổ hắn, giọng buồn bã:
"Nói không trách là nói dối, nhưng ta có thể làm gì khác? Hắn… Từ nhỏ đã chịu khổ rất nhiều… Bây giờ lại… So với hắn, ta may mắn hơn rất nhiều, huống hồ, hắn dù sao cũng là anh em ruột thịt của ta…"
Hơi thở ấm áp phả vào bờ vai Lưu Vân, đôi môi khẽ đóng mở vô ý miết vào da thịt hắn. Nơi tiểu phúc chặt chẽ tương liên hình như có một luồng nhiệt lưu nóng hổi truyền đến.
"Tiêu… xin lỗi…" Lưu Vân nhẹ hôn lên cổ y, ngón tay luồn vào kiện y phục còn lại, khẽ khàng vuốt ve thắt lưng, xúc cảm từ da thịt mềm mại đánh thẳng vào thần kinh hắn, nhịn không được lại càng muốn nhiều hơn.
"Ưm… Vân…
"Thân thể từ từ hạ xuống, Lưu Vân hầu như không khống chế được bàn tay chính mình. Bỗng nhiên cuồng phong gào thét, hơi lạnh thổi vào tận trong động, lửa tắt, hai người quần áo đã cởi một nửa nhất thời giật mình. Lưu Vân bỗng nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, lưu luyến rút tay về, từ phía sau đỡ Lưu Tiêu nhẹ nhàng nằm xuống, tựa lưng vào đệm cỏ trên thạch bích, ánh mắt khẽ động, *** như thủy triều dần dần rút xuống."…Vân?"
Lưu Vân đè lại người đang nhích tới nhích lui trong lòng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngày mai còn muốn đi tiếp, bây giờ để cho ta ngủ!"
Lưu Tiêu ngẩn người, khóe miệng khẽ cong lên, đem trọng lượng toàn thân an ổn dựa vào người hắn, bình thản nhắm mắt lại. Ngoài động tối đen mưa vẫn rơi như trút nước, trong lòng lại cảm thấy bình yên an tường lạ.
Cảm giác người trong ngực bắt đầu thở đều, Lưu Vân nhẹ nhàng kéo lại ngoại y đã sớm được hong khô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn nhã của Lưu Tiêu, mỉm cười. Hắn khắt khe với chính mình như vậy, thật ra còn bởi một nguyên nhân khác nữa.
Không thể nói là bởi vì nghĩ đến Hàn, đột nhiên không còn tâm trạng… Lần sau nhất định phải đòi lại gấp bội…
Quay đầu nhìn mưa gió vần vũ bên ngoài động, cảm giác lo lắng đột nhiên dâng lên trong lòng. Trận mưa này không biết chừng nào mới tạnh… Chỉ còn có năm ngày thôi…
Khẽ rũ mắt phượng, Lưu Vân nhẹ thở dài.
Không biết tên kia ra sao, phát hiện hắn bỏ đi mà không nói lời nào, sợ rằng bây giờ đang lo lắng không yên.
Kỳ thực vẫn phân không rõ cảm giác đối với Tiêu cùng Hàn, thế nhưng hắn biết, với người nào hắn cũng rất để tâm, tình nguyện một mình gánh hết tai ương vì bọn họ. Lưu Tiêu, giống như "mối tình đầu", vô cùng đặc biệt, không thể thay thế.
Mà Hàn… Rõ ràng là một người lạnh lùng như vậy, lại khiến hắn hết lần này đến lần khác thương yêu… Tâm, đặt ở hơn một chỗ, không nói được rằng yêu ai nhiều, yêu ai ít, chỉ đơn giản là, muốn ở bên cạnh họ…
Hắn… Từ nhỏ đã chịu khổ rất nhiều rồi…
Lời nói của Lưu Tiêu cứ quanh quẩn bên tai, có lẽ đối với Hàn mà nói, đó không phải là khổ. Kỳ thực, khổ rồi lại khổ, mà y, ngay cả đó là khổ cũng không biết.
Ngực đột nhiên cảm thấy đau đớn, hắn quả thực không dám tưởng tượng, lúc Hàn biết được mọi chuyện, sẽ phản ứng như thế nào. Người bề ngoài càng kiên cường, nội tâm lại càng yếu đuối.
Thứ mà bản thân hoàn toàn tin tưởng từ lúc chào đời đến nay, bỗng nhiên sụp đổ trong phút chốc, loại tổn thương *** thần này, bất luận là mãnh thú hay hồng thủy cũng vô pháp so sánh được.
Khi đó, muốn khống chế y, dễ như trở bàn tay.
"Huyền Kính ơi Huyền Kính, ta thật sự phải bội phục ngươi…" Bàn tay nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, chảy ra huyết sắc nhàn nhạt.
Nếu nói, niềm tin nhất định vỡ nát, nhất định phải chịu thương tổn, như vậy thà rằng hắn đến! Ít ra, y sẽ không phải cô độc một mình, ở một nơi tăm tối ngay cả cái bóng của mình cũng không còn bên cạnh, một mình liếm vết thương.
Không lâu sau, mưa ngớt, mặt trăng lại xuất hiện trên không, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù.
Hai người một ngựa, tại sơn lý không hề dừng vó, phi băng băng, rốt cục cũng về được đến Huyền Diệu trước đêm thọ yến.
"Cứ tưởng chạy về thành thì tốt rồi, không nghĩ tới phía Huyền Kính lại bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy, nơi nơi đều canh gác, chúng ta hôm nay hành động khác nào tự chui đầu vào rọ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!