Đêm xuống, ánh trăng như lụa, bóng cây lay động, gió thổi mây bay.
Lưu Vân toàn lực đuổi theo, thoáng chốc đã đuổi tới vùng ngoại ô. Cước bộ hắn dừng lại, nhảy lên một cây to, yên lặng xem động tĩnh.
Quả nhiên không lâu sau, hắc y nhân phát hiện Lưu Vân đuổi theo sau đột nhiêu biến mất, cho rằng hắn khinh công không tốt theo không kịp, bèn quay người lại, tựa hồ có ý chờ. Bất quá người này không biết thực tế ngược lại.
Lưu Vân thoáng buồn cười trốn ở một bên, muốn thử xem người này rốt cục chờ đến bao giờ.
Lát sau, một bóng trắng nhanh nhẹn xuất hiện, dưới ánh trăng, thân ảnh thon dài vô cùng rõ ràng. Lưu Vân sửng sốt, Huyền Hữu sao cũng tới đây?
Hắc y nhân phát hiện từ lâu, chờ đúng thời cơ, vừa vặn xuất hiện trước mắt y. Huyền Hữu đang muốn phi thân đuổi theo, đã thấy hoa mắt, có người đến gần hắn. Huyền Hữu trong lòng rùng mình, chưa kịp thấy rõ là ai, nhanh như chớp xuất thủ, nhắm thẳng vào ngực người đối diện.
Người nọ thong dong nhấc tay lên, đã thấy Huyền Hữu hư chiêu nhoáng lên, tay hướng thẳng vào yết hầu.
Lưu Vân lấy làm kinh hãi, trở tay phản kích một chưởng, gọi to: "Là ta! Ngươi làm cái quỷ gì vậy?"
Huyền Hữu ngẩn ra, xấu hổ thu tay lại, ngượng ngùng cười: "Ta tưởng mấy tên kia… Xin lỗi."
"Ra tay rất chuẩn, nhanh, độc!" Lưu Vân lơ đểnh cười cười, rồi nghiêm mặt: "Ngươi sao lại theo tới đây? Ta thừa nhận tuy vừa nãy ra chiêu rất đẹp, nhưng ngươi cũng không nên một mình đuổi theo
". Nói rồi tự mình chê cười, bên cạnh thái tử chẳng lẽ không có cận vệ? Trừ phi…Người nào đó cố ý như vậy…"Ở lại không giúp ích được gì? Hoặc là… đây là kế điệu hổ ly sơn…
"Huyền Hữu hỏi ngược lại. Lưu Vân cười khổ:"Hiện tại nói gì cũng quá trễ.
"Huyền Hữu ngạc nhiên quay đầu lại, đám hắc y nhân không biết từ bao giờ đã vây quanh, ít nhất cũng từ mười đến hai mươi tên. Lưu Vân thần nhàn khí định đứng ở giữa, âm thầm quan sát đường lui, nghĩ bằng công phu hai người bọn hắn, thoát thân là không thành vấn đề, chỉ là… Hắn bất đắc dĩ liếc nhìn người bên cạnh cũng rất bình tĩnh tự nhiên, chính là muốn nhân cơ hội điều tra một phen."Ha hả, chủ thượng cho mời Vân công tử, cùng chúng ta đi một chuyến." Nam tử cầm đầu bước ra. Đó là một người hơi gầy, thanh âm lớn mà hữu khí, rõ ràng nội công không hề thấp.
"Ngươi biết chúng?"
Huyền Hữu có chút kỳ quái, thấp giọng hỏi.
"Làm sao có thể?" Lưu Vân khẽ lắc đầu, "Chẳng hay chủ nhân các ngươi là thần thánh phương nào?
"Lưu Vân cười nói. Vốn đoán rằng bọn họ nhất định sẽ tấn công, không nghĩ tới đối phương ngược lại rất lễ độ. Càng không khỏi hiếu kỳ không biết người đứng phía sau là ai."Ha hả, Vân công tử đương nhiên không quen biết, tựa như tôm tép cùng với quạ đen, một trời một vực, cả mặt mũi cũng chưa thấy qua, làm sao quen biết được.
Công tử đi rồi sẽ biết."
Chất giọng cao khẽ có ý cười, trong màn đêm tĩnh mịch nghe càng rõ, Lưu Vân và Huyền Hữu nghe được, buồn cười nhưng phải cố nhịn đến mặt cũng sắp đỏ. Xung quanh một… hai… rồi mười người nín thở thu khí, có tai như điếc, đại khái đã quá quen thuộc.
"Ngươi nói hắn là tôm tép còn ngươi là quạ đen à?"
Huyền Hữu khẽ cười, một bên rút toàn hoa phiến từ thắt lưng, cầm trong tay nhẹ nhàng quạt quạt.
"Ha ha, quạ đen đương nhiên là ta, lẽ nào ngươi gặp qua tôm tép màu đen sao?" Hắn chỉ chỉ quần áo màu đen của mình, ha hả cười vài tiếng.
"…"
"…"
Lưu Vân cùng Huyền Hữu trợn mắt liếc nhau, trong lòng cùng có suy nghĩ: Trời đất chứng giám, tên này nhất định là tâm thần rồi. [ =))))))))))))))))))))))))))))))) ]
"Haha, công tử lo lắng sao?"
Nam tử tiến tới vài bước, cười hỏi.
"Ờ… Chúng ta quyết định… Để lần sau đi." Lời còn chưa dứt, hai người đã vọt lên cây.
"Đuổi theo! Phía trước là ngõ cụt, bọn họ không chạy được xa đâu." Nam tử tiếu ý cứng đờ, lập tức ra lệnh.
"Ai, sớm biết chạy không được, sẽ không lãng phí sức lực vậy đâu." Lưu Vân nhìn bức tường trước mặt, lắc lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!