"Nè, sư đệ?" Lưu Vân đẩy Liễm Hàn đang bất tỉnh nhân sự trong lòng, không phản ứng.
"Liễm Hàn?" Lại quệt quệt mặt y, không phản ứng.
"Băng sơn?" Dứt khoát nhéo cái mũi cao cao của y, Liễm Hàn vô thức "Uhm" Một tiếng, vẫn không phản ứng.
"Ài." Lưu Vân than nhẹ, cười nói: "Mới mấy chén đã say vậy rồi, thật không phải chịu chơi bình thường." Hắn bất đắc dĩ ôm ngang Liễm Hàn, đi về căn nhà nhỏ.
"Biết trước vậy, có đánh chết ta cũng không dụ ngươi uống rượu, phiền chết đi được." Lưu Vân nhíu mi ôm hận nói, tay không quên nhẹ nhàng đặt y lên nệm, cẩn thận thả xuống.
Tịch dương khuất núi từ lâu, những tia sáng còn sót lại rọi qua song cửa, ánh lên khuôn mặt không tỳ vết của Liễm Hàn, chiếc mũi anh tuấn, hàng mi cong dài, đôi mày kiếm cao cao triển ra nhu hòa, mái tóc đen lay láy xõa bung trên tấm nệm trắng ***, phản xạ ánh vàng rực rỡ, đôi môi đỏ khép hờ thậm chí lộ ra một tia tiếu ý nhè nhẹ như có như không.
"Không ngờ ngươi còn có mặt đáng yêu như vậy, hôm nay đúng là kinh hỉ, hì hì.
"Lưu Vân cong khóe miệng, tay không tự chủ được khẽ vuốt gò má ửng đỏ của Liễm Hàn. Đột nhiên lấy lại *** thần, chợt phát hiện môi mình cách môi y chưa tới vài li. Lưu Vân giật mình, vội vàng bật người ra."Phù, nguy hiểm thật…" Lưu Vân có phần ngồi không yên, không dám ở lại nữa, lập tức ra khỏi phòng.
Ánh nắng chưa tàn còn lưu luyến nơi trời tây, bầu không khí mát mẻ như thoang thoảng làn hương thơm ngát, nồng nàn thanh u, nhưng mùi hương yên tĩnh mà an tường lại không cách nào xoa dịu tâm tư rối loạn.
Dắt ngựa, Lưu Vân nằm xoài trên lưng Tiểu Ban, hai tay gối sau đầu, mặc nó đi tự do không mục đích.
Hắn biết cảm giác của mình như vậy có nghĩa là gì, lúc nhìn thấy Tiêu, chính là loại cảm giác này. Vừa nhắm mắt, trong đầu liền tự động tuôn ra vô số hình ảnh về Liễm Hàn, y đứng trong đêm đen phảng phất như muốn dung nhập vào bóng tối, y cuồng ngạo thề nhất định phải giết mình, y bất lực mà mờ mịt như một đứa trẻ hỏi thích là cái gì, y không để ý hết thảy nhiệt tình tự hỏa, y tắm dưới ánh trăng khe khẽ mỉm cười, y tức giận, y say rượu, y buông hết thảy lớp vũ trang lạnh lùng mà ngủ trong lòng mình…..
Hết thảy hết thảy, chẳng biết từ khi nào đã lặng yên ngấm vào lòng mình. Nhớ tới cô bạn gái cũ khi biết mình còn có người yêu khác, dửng dưng nói, khoảng trống trong tim một người có đôi khi rất lớn, có đôi khi lại rất nhỏ, điều đó phải xem đối với loại người nào.
Đã không nhớ rõ hình dáng của cô gái ấy, nhưng những lời này, chẳng biết vì sao đều nhớ rõ.
Nói đến buồn cười, luôn tự nhủ, hết thảy chỉ là hiểu lầm, mãi tới khoảnh tim đập thình thịch, mới phát hiện bị mất phương hướng lại là chính mình.
Lưu Vân xưa nay không phải kẻ tự khắt khe với mình, thích thì theo đuổi là tác phong nhất quán của hắn, nếu là trước đây, hiển nhiên không hề băn khoăn, mà nay, hắn lại do dự, chỉ vì nam tử ngạo nhã như lan ấy, đã trước một bước nhập chủ tim hắn. Tiêu… Phải làm sao đây?
Lưu Vân mở mắt, xuất thần nhìn về bầu trời bao la, đều là một màu lam, màu lam sẫm nơi phía đông xa xôi, *** không lam thăm thẳm, màu lam nhạt mơ hồ, đi về phía tây, nhạt dần, tự bạch mà phi bạch, dần chuyển thành vàng cam, sẫm hơn, biến thành màu đỏ cam nhàn nhạt, ánh sáng rực rỡ cắt ngang đường chân trời, nhuộm thành một đám ráng đỏ, sậm, nhiệt tình tự hỏa.
Màu lam vân đạm phong khinh, vĩnh viễn tao nhã ôn văn, mà màu đỏ nhiệt tình, phảng phất băng lăng hòa tan thành hỏa, lòng tham như hắn, loại nào cũng không muốn buông tay.
Vài tiếng vang tốc tốc bỗng nhiên truyền đến, tựa hồ là từ chuồng ngựa. Lưu Vân ngưng thần, có người!
Lưu Vân nhẹ nhàng xoay người, khóa ngồi trên lưng ngựa, kéo dây cương, thúc ngựa chạy về hướng chuồng ngựa.
"Huyền huynh hôm nay sao đến sớm vậy?"
Lưu Vân ghìm cương lại, nhìn nam tử tuấn dật trước mắt, cười nhạt nói.
"Ha ha, ta đến uống rượu mà.
"Huyền Hữu cong đôi mắt như tơ, nửa híp mắt, nhìn thấy Lưu Vân, ngạo nghễ mà không mất ưu nhã khóa ngồi trên Thất Thanh Thông, đôi đồng tử đen láy ẩn tiếu ý khó dò. Trong căn nhà nhỏ cũ mát, nam tử vừa xuất trần lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt tuấn như quan ngọc, hàng mi cong dài khe khẽ rung động, Liễm Hàn từ từ mở mắt, vừa muốn ngồi dậy, đầu chợt thấy đau buốt, hỗn độn khó chịu không thôi."Ngu xuẩn!"
Liễm Hàn nhíu chặt mi, tên hỗn đản nào nói với y rượu này rất thanh đạm chứ! Y thề đời này tuyệt không dính một giọt rượu!
Liễm Hàn nhìn ra ngoài phòng, trời đã tối đen, trong phòng chỉ có một mình mình, ngủ trên giường hắn. Liễm Hàn nhẹ nhàng kéo chăn bông đang phủ kín người mình qua, đặt ở đầu mũi ngửi ngửi, giãn đôi mày, cong cong khóe miệng.
Chuyện trước và sau khi say, loáng thoáng nhớ được một ít, hình như là hắn ôm mình về, trong ấn tượng còn cảm giác được thân thể ấm áp của người ấy, mình chiếm giường của hắn, hắn đi đâu rồi?
Liễm Hàn xoay người xuống giường, còn hơi choáng váng, nhưng cũng không muốn nằm lại, mở cửa bước ra ngoài.
Đoán người kia không ở trong phòng chắc là ở mã trường, đi qua tìm, còn chưa được vài bước, thấy trên một gò núi nhỏ ước chừng cách đó không xa, hai thân ảnh đang cưỡi ngựa, mói nói cười cười. Lại là tên cái gì Huyền Hữu ngu xuẩn kia!
Rõ ràng là chưa từng gặp y, thế mà gặp là Liễm Hàn liền thấy không thoải mái. Nhi tử của tên ngu xuẩn đó quả nhiên cũng làm người ta chán ghét mà.
"Hừ." Liễm Hàn khẽ nheo đôi mắt đẹp, gắt gao nhìn chòng chọc hai thân ảnh thon dài nọ. Tim giống như bị cái gì chặn lại, lửa giận bùng lên mãnh liệt, buồn bực khó hiểu, bàn tay ẩn dưới y bào huyền hắc, dùng sức nắm chặt, móng tay cắt vào lòng bàn tay hồng ngân thật sâu cũng tuyệt không phát giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!