Chương 10: Du lịch

Điếm tiểu nhị trong trà bằng nói thật đúng là chuẩn, ngay cả thần mã như mặc ngọc chạy đến ngoại ô Lạc thành cũng đã vào đêm. Trên màn trời đen kịt lưa thưa một vài vì sao sáng lấp lánh, cây cối lắc lư trong gió thu ***g lộng.

Lưu Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời, xem ra đêm nay là không kịp vào thành. Hắn khẽ quát một tiếng: "Tiểu Ban, đi chậm một chút, đêm nay đành phải uỷ khuất ngươi rồi." Lời còn chưa dứt, Tiểu Ban đã đề chậm cước bộ, chậm rì rì tiến về phía trước, xem ra nó cũng đã mệt mỏi.

Lưu Vân buông dây cương, xoay người lại nằm trên lưng ngựa, nhắm mắt lại ngủ.

Tiểu Ban thong thả bước đi được một lúc thì từ trong khu rừng vốn yên tĩnh đột nhiên vọng lại tiếng tranh đấu. Lưu Vân nhíu nhíu mày, không có ý định dừng lại, hắn từ trước đến nay không thích xen vào chuyện của người khác, chỉ cần không đụng tới bản thân thì dù là ngươi phóng hoả giết người cũng không liên qua tới hắn.

Khả càng không muốn dính đến phiền phức, phiền phức lại quấn lấy ngươi không tha.

Một trận âm lãnh sát ý chợt từ trong rừng ụp tới. Lưu Vân vừa xoay người ngồi dậy đã thấy vài đạo hàn quang giao nhau hiện ra trước mắt, một bóng đen nhảy đến trước mặt hắn, Lưu Vân theo bản năng nghiêng người né ra, nhanh tay rút ra Thối Tuyết, một chưởng hướng bóng đen bổ tới.

Không nghĩ tới Lưu Vân phản ứng nhanh như thế, bóng đen thân hình hơi khựng lại rồi lập tức đề thân thiểm ra xa.

Bóng người thon dài cường tráng đơn độc đứng dưới ánh trăng sáng rực, mơ hồ thấy được mái tóc dài đen mượt như tơ lay động theo gió, khuôn mặt do không đủ sáng mà không thấy rõ, mũi kiếm trên tay hơi chỉa xuống đất toát ra ngân quang loang loáng, tà của chiếc trường sam khẽ phất phơ tạo thành một loại kì dị mỹ cảm.

Không khí chung quanh hắn rất yên lặng, phảng phất như cả người muốn dung nhập vào trong bóng tối, hoặc cũng có thể nói, bóng tối dung nhập vào cơ thể hắn.

Sát khí mơ hồ bắn ra bốn phía, bóng đen kia chỉ đứng một chỗ, cả người tản ra hàn khí thấu xương cùng cường liệt tồn tại cảm khiến người khác không dời được ánh mắt nhưng rồi lại không dám nhìn thẳng.

Thú vị! Thối Tuyết trên tay Lưu Vân lúc này khẽ phiếm hàn quang, mang theo nét cười muôn thuở, hắn chăm chú quan sát đối thủ cường đại trước mặt, vận sức chờ phát động.

Ngay lúc hai người đang chăm chú quan sát đối phương thì cái bóng còn lại xẹt tới, vững vàng che trước mặt Lưu Vân, tay cầm trường kiếm, đôi mắt tản ra quang mang sắc bén trầm giọng nói: "Không nên liên luỵ đến người vô tội! Huynh đài đi mau!"

"Ai cũng đừng nghĩ đi. Đã gặp được ta đều phải chết." Nam tử chậm rãi mở miệng, hệt như tử thần dưới ánh trăng. Không hề có một chút phập phồng trong tình tự, giọng nói trầm thấp mà từ tính phảng phất như đang bàn việc ăn cơm uống nước thường ngày, nhưng nội dung thì không "thường ngày" tí nào.

"Chết? Tạm thời ta còn không có dự định này. Bất quá," Lưu Vân hơi nhếch mày, hướng sang thân ảnh đang che trước mặt mình cười nói: "Nếu huynh đài bảo ta đi là ta đi, như vậy không phải thiệt mất mặt?!"

Mặc kệ nhãn thần nghi hoặc của người trước mặt, hắn nhảy lên, hơi đảo người đã đến trước mặt địch nhân, xuất chiêu như thiểm điện, nhìn thoáng qua chỉ thấy hắn thong dong hiện lên, nhẹ nhàng nâng kiếm vung lên một mạt hàn quang sắc bén phóng vút về phía địch thủ nhưng không ngờ đối phương tránh cũng không tránh, một chưởng vung lên bổ về phía Lưu Vân.

Hai nguồn lực va vào nhau khiến hai người đều phải lui về sau mấy bước, có thể thấy được thực lực tương đương tạo thành thế giằng co.

Lưu Vân âm thầm ngạc nhiên trước nội lực thâm hậu của người này, sau một trận ác đấu mà vẫn còn sức lực như thế, nếu như chính diện liều mạng thì sợ rằng hắn cũng không phải là đối thủ.

Mà thân ảnh cầm kiếm đứng đằng sau Lưu Vân lại có chút kinh nghi quan sát hắn, rõ ràng chỉ là một khuôn mặt vô cùng bình thường, nhưng đôi mắt thâm thuý đã lộ ra một cỗ khí thế không thể kháng cự.

Rõ ràng không phải là "người kia

", thế nhưng…vì sao lại có…chẳng lẽ… Một tia *** quang xẹt qua hai mắt, bóng đen đề khí nhảy đến bên cạnh Lưu Vân, cầm trường kiếm từ từ đợi cơ hội. Trong khu rừng yên tĩnh bỗng hiện lên một tia hồng quang, là ám hiệu?"Hôm nay tạm thời buông tha, lần sau quyết không lưu tình!" Nam tử kia trầm giọng, thân hình khẽ nhoáng lên, một thân sát khí ẩn vào trong bóng tối đen kịt.

"Tại hạ Kỳ môn môn chủ Thệ Thần, đa tạ huynh đài xuất thủ tương trợ, xin hỏi huynh đài làm sao xưng hô?"

Lưu Vân lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của người bên cạnh. Góc cạnh phân minh, nho nhã lễ độ lại cũng không mất suất khí (đẹp trai nam tính) bức người, hoàn toàn không giống với vẻ sắc bén hồi nãy.

"Tại hạ Vân Tiêu, chỉ là một người tuần mã. Vừa rồi đường đột xuất thủ chỉ là tuỳ tính, các hạ không cần phải nói tạ ơn. Đương nhiên, các hạ muốn tạ ơn ta cũng không phản đối." Vẫn giọng điệu trêu đùa muôn thuở, Lưu Vân cười nói. Kỳ môn môn chủ? Không phải là đại ca của thằng tiểu quỷ đó sao?

Ai, thế giới này thiệt đúng là nhỏ!

"Người tuần mã sao…" Thệ Thần suy nghĩ vừa chuyển, khẽ cười nói: "Kiếm của Vân huynh thật đúng là đặc biệt, cùng với Thối Tuyết kiếm của Ngự Phong sơn trang Lưu Vân trang chủ giống nhau như đúc…"

Lưu Vân sửng sốt, người này…Thấp trào một tiếng, cũng không giấu diếm thêm nữa, chậm rãi bóc xuống tấm nhân bì diện cụ, lộ ra khuôn mặt vốn có.

"Nguyên lai là Ngự nhị trang chủ, cửu ngưỡng đại danh." Thệ Thần không chút nào ngạc nhiên, chắp tay nói "Vân trang chủ thế nhưng đã gặp xá đệ?"

"Thệ huynh gọi Vân Tiêu là được rồi."

Lưu Vân tuỳ ý cười, nói sơ qua cuộc gặp với Thệ Ly, "…Chỉ là không nghĩ nhanh như vậy đã "đụng" phải chính chủ nhân, cuốn Dịch cân kinh này là tuyệt học của Kỳ môn, huynh thu lại cũng là chuyện phải làm."

Lưu Vân lấy ra một quyển sách đưa cho Thệ Thần, dù sao thì nội dung đại thể hắn đã ghi nhớ từ lâu, giữ lại cũng vô dụng. Dĩ nhiên, lời này hắn chỉ để trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!