Sau khi quay xong, tài xế của cô đã đợi sẵn ở dưới lầu.
Trước khi Minh Ương lên xe, khóe mắt vừa hay nhìn thấy Ôn Tuyền và mẹ cô ấy cũng nối gót đi ra từ bên trong. Cô nghiêng mắt nhìn, hai mẹ con khoác tay nhau, không biết đang nói gì mà trò chuyện rất vui vẻ.
Cô thu lại ánh mắt, báo cho tài xế địa chỉ chỗ Khương Lai. Lát nữa không có việc gì làm, cô vừa hay qua đó lấy đồ mà mẹ Khương gửi.
Nghe nói cô sắp đến, Khương Lai hỏi: [Thẩm tổng không ở nhà à?]
Minh Ương dựa vào lưng ghế, lướt điện thoại: [Sao lại hỏi anh ấy?]
Trên weibo, đoàn phim "Thiều Quang Đồng" đã đăng bài công bố chính thức, Tôn Diễn vừa mới chia sẻ lại.
Cô theo sau, cũng chia sẻ một lượt, rồi lại chuyển về wechat, tiếp tục trò chuyện.
Khương Lai: [Bởi vì nếu anh ấy ở nhà thì cậu hoàn toàn không có thời gian để qua đây đâu :)]
Minh Ương còn không nhận ra điểm này [Có à?]
Để truyền tải sự bất bình của mình một cách trực quan hơn, Khương Lai trực tiếp gửi tin nhắn thoại: "Có!!!"
Cô thường xuyên đi đóng phim ở ngoài, thời gian ở Bắc Thành thực ra không nhiều, mà số ít thời gian đó đều bị Thẩm Ký Niên chiếm trọn.
Minh Ương bị tiếng hét làm cho phải đưa điện thoại ra xa một chút. Cô nghiêm túc nghĩ lại, nhưng bình thường anh rõ ràng cũng rất bận mà. Có lẽ vẫn là do thời gian rảnh của bản thân quá ít, nên mới cho Khương Lai cảm giác này.
Để tỏ thành ý, cô đặc biệt đi vòng qua quán ăn nhà làm kia, mua thêm một ít bánh ngọt và đồ uống.
Khương Lai cũng giống cô, đều rất thích quán này.
Sau khi xe dừng ở dưới lầu nhà Khương Lai, Minh Ương vừa định xuống xe, nhìn thấy hộp bánh quy mà Lê Nguyệt tặng, liền xách theo xuống xe luôn.
Thẩm Ký Niên không ăn đồ ngọt, cô ăn cũng ít, vừa hay có thể chia sẻ với Khương Lai.
Trên điện thoại liên tục nhảy ra tin nhắn, cô tạm thời không rảnh tay để xem. Đợi sau khi vào cửa đặt hết đồ xuống, cô mở điện thoại lên, mới phát hiện là Ôn Tuyền đã lập một nhóm chat cho mấy diễn viên chính của bộ phim này.
Ôn Tuyền chào hỏi trước tiên: [Sắp tới hợp tác vui vẻ nhé~]
Những người khác cũng lần lượt trồi lên, chào hỏi nhau, những người chưa kết bạn wechat thì kết bạn với nhau.
Ôn Tuyền nhắn trong nhóm: [@Tôn Diễn, anh Diễn, anh bật chế độ không cho người lạ kết bạn rồi, chúng ta kết bạn đi?]
Tôn Diễn: [Để anh kết bạn với em.]
Minh Ương thì không có động tĩnh gì. Cô có wechat của Tôn Diễn.
Tác phẩm đầu tay khi cô ra mắt năm đó chính là hợp tác với anh ấy.
Đống đồ mẹ Khương gửi chất thành một ngọn núi nhỏ trong phòng khách nhà Khương Lai, trông vô cùng nổi bật và hoành tráng. Nếu không phải cô qua đây, Khương Lai cơ bản lười chẳng buồn bóc. Hai người cùng làm sẽ có động lực hơn, lúc này, Khương Lai đã tìm ra con dao rọc giấy, bắt đầu xử lý ngọn núi hàng chuyển phát nhanh.
Con dao rọc giấy lướt qua lớp băng dính nhựa được bọc kín mít ở lớp ngoài cùng, phát ra tiếng "xoẹt xoẹt", vừa hay trùng với giọng của Khương Lai: "Hai người thật sự không cãi nhau đấy chứ?"
Khương Lai ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang dựa vào bàn ăn trả lời tin nhắn điện thoại, cho dù là ở nhà, không cố ý ăn diện, đường nét trên khuôn mặt cô ấy vẫn tinh xảo, ngũ quan như thể được vẽ ra một cách tỉ mỉ.
Từ năm nhất đại học, số người theo đuổi Minh Ương đã không ít, cùng khoa, khác khoa, khác trường, đâu đâu cũng có. Cho nên sự thuận lợi của cô sau khi vào giới giải trí lúc đầu, gần như là điều có thể đoán trước được.
Nhưng con đường này không dễ đi, không phải cứ có nhan sắc là đủ. Giới này cũng chưa bao giờ thiếu người đẹp.
Minh Ương đi trên con đường này thế nào, Khương Lai đều nhìn thấy hết.
Minh Ương ngẩng đầu lên từ trong tin nhắn: "Hửm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!