Chương 5: (Vô Đề)

Chiếc xe khởi động, hòa vào dòng xe cộ trở lại.

Cô nghiêng đầu nhìn sang, đường quai hàm của anh rõ nét, góc nghiêng lạnh lùng, ánh mắt đã dán chặt vào con đường phía trước, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút lạnh lẽo mơ hồ.

Minh Ương siết chặt chiếc điện thoại.

Trong chiếc xe yên tĩnh, cô đột nhiên lên tiếng:

"Em sẽ không kết hôn."

Cô rất chắc chắn.

Không ai hiểu rõ hơn cô, tương lai mà cô muốn là gì.

Sẽ không phải là kiểu quay về bên cạnh bố mẹ, để kết hôn với những người mà Triệu Thụy Chi vừa gửi cho.

Thẩm Ký Niên nghiêng mắt nhìn cô.

Cô nhìn thẳng vào anh, không hề né tránh.

Đây không phải là để dỗ anh vui, cũng không phải là kế sách tạm thời trước mặt anh, cô chỉ đang nói cho anh biết một quyết định của mình.

Thẩm Ký Niên khẽ nhíu mày, những đốt ngón tay đang cầm vô lăng siết lại một cách gần như không thể nhận ra.

"Chỉ là gia đình em sốt ruột thôi, nhưng cũng không phải ngày một ngày hai, từ lúc em tốt nghiệp đã bắt đầu giục rồi… Quê em là như vậy đó." Cô giải thích "Nhưng em cũng không nghe lời họ đâu."

Nhân lúc đèn đỏ, chiếc xe dừng lại ở cuối dòng xe, cô nhoài người tới hôn anh một cái "Cho nên đừng giận nữa, được không anh?"

Anh khẽ cúi mắt nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng.

Nói tới là tới, giống như con mèo mà Thẩm Duy Ninh nuôi, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ cọ vào người. Lần trước nó quấn quanh chân anh chơi đùa, lúc anh chuẩn bị rời đi nhìn lại, mới phát hiện ống quần đã bị dính đầy lông mèo.

Thẩm Ký Niên không tỏ rõ ý kiến: "Không đi gặp thử sao?"

Đây đâu phải câu hỏi, đây là một cái bẫy.

Cô không do dự một giây nào: "Không gặp. Em sẽ tiếp tục từ chối mẹ em."

Thẩm Ký Niên liếc cô một cái.

"Tiếp tục". Nghe có vẻ như chuyện này thường xuyên xảy ra.

Hôm nay không kẹt xe lắm, dòng xe khá thông thoáng, anh tăng thêm chút tốc độ.

Triệu Thụy Chi vẫn tiếp tục gửi tin nhắn. Xem ra đã tích góp tài nguyên từ lâu lắm rồi, hôm qua sau khi "rào trước" với cô, hôm nay liền bung ra hết.

Cô đành chịu, trả lời: [Mẹ, mẹ không cần đến Bắc Thành đâu, con sẽ không đi gặp ai hết.]

Cô vốn dĩ chỉ đối phó cho qua chuyện, chưa bao giờ xem là thật.

Triệu Thụy Chi: [Mẹ không đến thì con về đây, gặp người ta một lần đi.]

Bà giới thiệu tấm ảnh vừa gửi: [Người này, mẹ nó là giáo viên tiểu học của em trai con. Bố nó là công chức, bản thân nó cũng vậy, chỉ là tướng mạo kém một chút, khá thật thà phúc hậu, ngoài ra không có gì để chê, con không nhanh tay lên là bị người khác cướp mất đó!]

Minh Ương không hề có ý níu giữ: [Vậy thì cứ để người ta cướp đi ạ.]

Triệu Thụy Chi bị cô làm cho tức điên, một lúc lâu sau không có tin nhắn mới, có lẽ đang nung nấu một đoạn ghi âm dài sáu mươi giây.

Minh Ương vừa xem qua một loạt ảnh, đủ loại đàn ông đều có. Cô tắt điện thoại, không kìm được mà nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!