Chuyện lần này, từ đầu đến cuối, Mạt Mạt đều không thấy Minh Ương khóc, dường như cô vẫn luôn rất bình tĩnh xử lý và đối mặt.
Cô ấy cũng hơi yên tâm một chút.
Sau khi xuất viện, mọi thứ từ từ đi vào quỹ đạo.
Minh Ương vốn định đi học lại, nhưng Ôn Hành Chi không cho, giữ cô ở nhà, bắt cô ở cữ đủ một tháng.
Anh ta còn đặc biệt điều một người giúp việc lớn tuổi đến, ở nhà chăm sóc ăn uống sinh hoạt cho cô.
Trong thời gian cô nghỉ ngơi, Mạt Mạt ở nhà cùng cô, cô có lúc đọc sách, có lúc xem một vài bộ phim truyền hình. Thời gian còn lại rảnh rỗi không có việc gì, phần lớn đều là ngủ.
Mọi thứ trôi qua chậm rãi mà bình yên.
Cho đến một ngày, một lá thư từ Bắc Thành vượt biển cả, được gửi đến tận cửa theo địa chỉ trên thư.
Thư là do Mạt Mạt ký nhận, cô ấy quay người nhìn vào trong, Minh Ương vừa mới ngủ, gần đây giấc ngủ khá tốt, giấc này không biết sẽ ngủ bao lâu. Do dự một lúc, Mạt Mạt cảm thấy chắc không có chuyện gì, liền nhẹ tay nhẹ chân đặt nó lên chiếc bàn cạnh cô.
Đến đây đã lâu, cuối cùng cũng đợi được thư từ phương xa.
Đặt xong, Mạt Mạt cũng đi ngủ trưa.
Thời gian chậm rãi trôi.
Minh Ương cũng không biết đã ngủ bao lâu, rất đột ngột tỉnh lại.
Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô đưa tay định lấy điện thoại xem tin nhắn, đột nhiên chạm phải lá thư đó.
Cô hơi sững người.
Đặc biệt là khi nhìn thấy nét chữ và người gửi trên đó, càng cảm thấy mình vẫn đang ở trong mơ.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô, xung quanh không một tiếng động, như thể dành cho cô một không gian để trả lời câu hỏi.
Đầu ngón tay cô khẽ dừng lại, không biết có nên mở ra hay không.
Cô chưa bao giờ thấy thư anh viết. Nếu là mơ, nội dung của giấc mơ này có phần hơi vô lý.
Cô chạm vào nét chữ gần như đã hằn sâu vào phong bì, khẽ rũ mắt. Đoán xem nội dung bên trong sẽ là gì——
Là tình hình gần đây, là lời hỏi thăm, hay là chia sẻ một vài chuyện vặt vãnh thường ngày? Chuyện họ không liên hôn cô đã biết, hay là, anh viết thư là để nói với cô chuyện này?
Nhưng không thể nào là anh đã biết chuyện đứa bé đó được. Cô đã giấu rất kỹ, rất cao tay, không một kẽ hở.
Màn đêm bên ngoài lặng lẽ buông xuống, sự tĩnh lặng của thế giới này đang dần trôi đi.
Minh Ương xé mở theo đường niêm phong, lấy ra tờ giấy viết thư được gấp ngay ngắn bên trong.
Không giống với nội dung dài dòng phức tạp mà cô tưởng tượng.
Trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn gọn sạch sẽ——
「Dao khấu phương thần*。」
(*) Dao khấu phương thần*: Từ phương xa, xin trân trọng gửi lời chúc mừng sinh nhật.
Nó được gửi từ Bắc Thành, vượt qua biển lớn, gửi đến tay cô.
Gửi đến chỉ có một câu nói như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!