Chương 39: (Vô Đề)

Những người khác chỉ vừa không để mắt đến trong giây lát, bầu không khí giữa hai người đã xấu đi ngay lập tức.

Chúc Qua mắt lanh tay lẹ chạy đến kéo Thẩm Ký Niên đang đứng dậy lại, tay kia giữ chặt Phó Văn Châu, cười hòa giải "Đừng giận mà, đều là anh em cả, đều là anh em cả."

Kỷ Hàm Tinh đi theo sau, liếc anh ta một cái.

Không biết vừa nãy là ai khăng khăng nói bọn họ sẽ không đánh nhau nhỉ? Lật xe nhanh thật đấy.

Người ngoài không biết họ cãi nhau vì chuyện gì, Lâu Dữ Sầm vẫn đang khuyên Phó Văn Châu: "Có gì từ từ nói, hai người sắp thành người một nhà rồi…"

Phó Văn Châu khá là vô tội, anh ta đã từ từ nói chuyện rồi, anh ta nói chuyện ngon ngọt đến mức gọi là anh rồi.

Thẩm Ký Niên thì chau mày, liếc về phía Lâu Dữ Sầm: "Ai là người một nhà với cậu ta?"

Lâu Dữ Sầm: "…"

Thẩm Ký Niên không có sở thích nghe người khác gọi mình bằng anh, chỉ ở lại nửa buổi tiệc liền dẫn đầu rời đi.

"Tam ca——"

Kỷ Hàm Tinh bước chân thoăn thoắt đi theo, hai tay đút trong túi, đôi mắt sáng như sao.

Từ sau khi hôn ước được hủy bỏ ngày đó, cô ấy đã luôn tìm anh, nhưng anh quá bận, căn bản không thể có thời gian dành cho cô ấy, hôm nay khó khăn lắm mới tóm được cơ hội.

Thẩm Ký Niên liếc nhìn cô ấy, đi chậm lại.

"Vậy bây giờ hôn sự đã hủy bỏ, anh có định đi tìm Minh Ương không?"

Cô ấy hỏi rất đơn giản, nếu họ chia tay vì cuộc hôn nhân đó, vậy bây giờ hôn sự đã hủy bỏ, liệu họ có thể quay lại với nhau không?

Thẩm Ký Niên nghe vậy, không trả lời.

Kỷ Hàm Tinh kéo kéo vạt áo anh.

Anh dừng bước, cụp mắt xuống, "Hàm Tinh."

Thẩm Ký Niên rất ít khi gọi cô ấy một cách nghiêm túc như vậy.

"Bây giờ cô ấy có những việc cần làm hơn."

"Và anh, cũng có những khó khăn tạm thời không thể thoát khỏi."

Kỷ Hàm Tinh hơi sững sờ.

Cô ấy nghĩ đến cơn sóng gió ngập trời nổi lên trong nhà mình vào tối hôm đó. Ngay cả nhà cô ấy cũng như vậy, huống chi là nhà họ Thẩm.

Anh dám đưa ra quyết định đó, thì sau đó phải đưa ra một lời giải thích.

Mạng lưới quan hệ của một gia tộc lớn đan xen phức tạp, chuyện này không đơn giản như vậy.

Hốc mắt Kỷ Hàm Tinh đỏ hoe. Mở miệng hồi lâu, những lời muốn nói ra lại nuốt vào, cuối cùng chỉ nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh có yêu cô ấy không?"

Minh Ương chia tay rất dứt khoát.

Thẩm Ký Niên không trả lời nữa. Chỉ đưa tay lên vỗ vai cô ấu "Về đi."

Anh cất bước rời đi.

Kỷ Hàm Tinh đứng tại chỗ một lúc lâu, lén lút gửi tin nhắn cho Minh Ương: [Nhớ cậu quá.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!