Cô ta quả thực rất ngạc nhiên.
Cô ta đã xem đối thủ này là một đối thủ rất nặng ký. Không phải vì Minh Ương thế nào, mà là vì cô ta cảm nhận được sự để tâm của anh. Trong cuộc hôn nhân này, cô cứ ngỡ đây sẽ là một rào cản của mình.
Một lá che mắt* đã quá lâu.
(*) Một lá che mắt*: Là thành ngữ, ý chỉ bị cái nhỏ nhặt che khuất, không thấy được đại cục
Cho đến lúc này, Mạnh Thiếu Linh mới bừng tỉnh hiểu ra câu nói "tôi chưa bao giờ nghĩ đến váy cưới của anh ấy" của cô có ý nghĩa gì.
—— Thì ra, câu nói đó là thật.
Thứ mà mình cố chấp, lại không nhất định là thứ người ta cầu xin.
Ánh mắt Mạnh Thiếu Linh khẽ lóe lên. Cô ta ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vẻ mặt lại không để lộ cảm xúc: "Sự nghiệp của cô ấy bây giờ đang ở đỉnh cao, tôi thực sự không ngờ tới."
Không chỉ mình cô ta ngạc nhiên, e rằng ai nghe thấy cũng sẽ kinh ngạc.
Thẩm Ký Niên thuận theo gật đầu.
Các bậc trưởng bối hai bên đều đang đợi họ qua, anh cất bước đi tới, xuyên qua hành lang dài trong vườn.
Ánh mắt nhìn về phía trước, anh thuận miệng nói: "Hai người là hai kiểu người khác nhau."
Trong lòng Mạnh Thiếu Linh vẫn còn canh cánh chuyện này, cô khẽ gật đầu theo.
—— Phải.
Nếu đổi lại là cô ta, cô ta bằng mọi giá cũng phải tranh giành một kết quả, sẽ không chọn rời đi vào lúc này. Nhất là khi còn nắm trong tay con át chủ bài lợi thế là anh có xu hướng nghiêng về phía mình, và tình cảm giữa mình và anh cũng lâu dài hơn.
Thẩm Ký Niên lạnh nhạt thu lại ánh mắt.
Các bậc trưởng bối của hai nhà hôm nay cùng nhau ngồi xuống, ấn định từng hạng mục quy trình và chi tiết.
Thẩm Ký Niên không hề tham gia gì.
Chỉ đến cuối cùng, lúc đứng dậy rời đi, anh dừng lại một chút bên chiếc bàn gỗ đỏ, nghiêng mắt nhìn tờ giấy đỏ đặt trên bàn.
Hai cái tên ở góc dưới bên phải được đặt cạnh nhau ngay ngắn.
Ánh mắt anh cực kỳ lãnh đạm lướt qua nó.
Dường như anh không phải là nhân vật chính trong đó.
Đến khi đêm đã khuya, người nhà họ Mạnh mới cáo từ rời đi. Mọi chuyện đều đã bàn bạc ổn thỏa, tiếp theo hai nhà chỉ chờ đến lễ mừng thọ của ông cụ Mạnh vào tháng sau.
Thẩm Ký Niên cùng người nhà tiễn họ lên xe, lễ nghĩa không thể chê vào đâu được.
Mãi đến khi về phòng, anh chậm rãi bước đến trước cửa sổ, gọi một cuộc điện thoại.
Đêm nay ánh trăng không sáng, bị một đám mây dày che khuất.
Điện thoại được kết nối, anh lạnh lùng nói: "Điều tra xem, Mạnh Thiếu Linh và Minh Ương đã có những giao tiếp gì."
Sự dò xét của anh cực kỳ vô tình, nhưng vẫn nhận ra được manh mối từ trong cuộc đối thoại.
Mạnh Thiếu Linh không nên hiểu rõ cô ấy như vậy. Hiểu rõ đến mức như thể, sự tiếp xúc của họ tuyệt đối không chỉ dừng lại ở hai lần mà anh biết.
—— Anh đã cảnh cáo cô ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!