Chương 30: (Vô Đề)

Sự dứt khoát của anh khiến Mạnh Thiếu Linh hơi sững sờ.

Có thể thấy được sự thân thiết và quen thuộc giữa họ, anh lại có thể tự tin về Minh Ương như vậy.

Mạnh Thiếu Linh khẽ mím môi.

Vậy nên, bất kể là ngày đó nhận được tin nhắn kia, hay là tận mắt nhìn thấy họ cùng nhau tham dự sự kiện, cô ấy đều có thể không hề bị dao động như vậy sao?

Nhưng Mạnh Thiếu Linh không tin. Nếu có tình cảm, làm sao có thể trơ mắt nhìn anh ở bên người khác, đứng nhìn anh và người khác bàn chuyện cưới hỏi?

Bố của cô ta nổi tiếng phong lưu, bao năm nay cô ta ở bên cạnh mẹ, không biết đã xử lý bao nhiêu người phụ nữ muốn leo lên vị trí chính thất, cũng đã thấy quá nhiều chuyện như vậy. Cô ta không tin có người nào có thể rộng lượng đến thế.

Mạnh Thiếu Linh khẽ cong môi: "Anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ không để tâm đến vậy sao?"

Thẩm Ký Niên không trả lời, chỉ lạnh lùng nhắc nhở: "Sự chú ý cô đặt trên người cô ấy có phải là quá nhiều rồi không?"

Anh đứng trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, càng làm nổi bật thân hình thanh tú và cao ráo của anh, chỉ là có chút không phân biệt được vui buồn.

Nơi họ đứng là một không gian bán mở, hôm nay gió vẫn rất lớn, nhiệt độ không cao, Mạnh Thiếu Linh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

Anh vẫn chưa biết chuyện cô ta lén đi tìm Minh Ương, cũng không biết tin nhắn mà cô ta đã gửi.

Cô ta khẽ bấm vào đầu ngón tay, nhận ra mình đã biểu lộ quá rõ ràng, hơi cúi đầu, giọng điệu cố gắng tỏ ra thoải mái: "Xin lỗi, tôi chỉ là hơi tò mò về cô ấy thôi."

Thẩm Ký Niên không tỏ ý kiến. Anh không có ý định nói chuyện nhiều với cô ta về Minh Ương.

Đợi đến lúc lộ diện gần đủ, tài xế lái xe tới, anh liền cất bước chuẩn bị rời đi.

Mạnh Thiếu Linh khẽ cắn môi, bực bội vì sai lầm vừa rồi của mình. Trước khi anh lên xe, cô ta nhớ ra điều gì đó, bước theo hai bước, hỏi: "Ký Niên, tiệc mừng thọ của ông nội tôi tháng sau, anh và Duy Ninh đều sẽ đến chứ?"

Cô ta và Thẩm Duy Ninh bằng tuổi, từ nhỏ đã học cùng khối, còn từng học cùng lớp vài lần. Tiếc là cả hai đều không ưa gì nhau, bao nhiêu năm nay cũng không ít lần đấu đá.

Nhưng ai mà ngờ được chứ? Cuối cùng họ lại sắp trở thành người một nhà.

Thẩm Ký Niên ngước mắt lên, vẻ mặt có vài phần hờ hững. Giọng anh cũng nhạt đi: "Đương nhiên rồi."

Vào thời điểm quan trọng này, có quá nhiều người đang để mắt đến mối quan hệ qua lại giữa hai nhà. Một khi có bất kỳ biến cố nào, rất dễ khiến người ta bắt đầu bàn tán liệu hôn sự của hai nhà có thay đổi hay không.

Mạnh Thiếu Linh mỉm cười, phong thái ung dung: "Đến lúc đó đợi mọi người đến."

Thẩm Ký Niên cúi người ngồi vào xe, động tác không hề dừng lại nửa giây.

Hôm nay trợ lý Lý không đi cùng anh, mà đưa người đến Bách Duyệt Uyển để thu dọn hành lý của anh. Đây là một việc rất đơn giản, cũng không có vấn đề gì cần phải xin chỉ thị.

Nhưng Thẩm Ký Niên vẫn nhận được tin nhắn của anh ta.

Trợ lý Lý: [Thẩm tổng, Minh tiểu thư hình như đã dọn đi rồi ạ.]

Anh ta chụp ảnh tình hình bên trong căn nhà một cách tỉ mỉ không thiếu chi tiết nào rồi gửi qua.

Trên ảnh là những món đồ được Minh Ương sắp xếp vô cùng gọn gàng và để lại toàn bộ.

Còn phòng ngủ chính, hành lý và đồ dùng cá nhân của cô đã trống không.

Thẩm Ký Niên bảo anh ta hôm nay đến dọn đồ, đồng thời làm thủ tục sang tên cho Minh Ương. Nhưng cuối cùng, cô đã đi trước một bước, không lấy bất cứ thứ gì, bao gồm cả căn nhà này.

Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn tin nhắn, ngón tay dài nhấn mở bức ảnh.

Tất cả trang sức anh tặng cô, cô không mang đi một món nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!