Chương 3: (Vô Đề)

Giọng anh không hề hạ thấp, tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Chúc Qua: "Chết tiệt—"

Kỷ Hàm Tinh lập tức quay đầu lại, căm phẫn nhìn chằm chằm anh : "Tụi này còn chưa đi đâu nhé!"

Minh Ương đã uống vài ly rượu, ánh mắt có chút mơ màng trong khoảnh khắc, bị anh nhìn thấu tận đáy mắt.

Trong khoảnh khắc đối mặt, hai người dường như đã giao tiếp với nhau một cách thầm lặng.

Đầu ngón tay cô hơi khựng lại, nuốt xuống ngụm rượu trong cổ họng.

Thẩm Ký Niên đứng dậy, chẳng mấy bận tâm đến những lời oán trách, chỉ cầm lấy áo vest và chiếc áo khoác gió của cô đang được gấp gọn đặt bên cạnh: "Tôi đi trước đây, mọi người cứ tiếp tục đi."

Người đàn ông này, phong thái lịch lãm, tất cả đều toát ra từ cử chỉ.

Hôm nay bọn họ đều vừa đi công tác về, lại bận rộn cả ngày, đám người này trong lòng đều hiểu rõ nên cũng không giữ anh lại.

Nhưng Minh Ương vẫn chưa uống đủ, cô vừa mới mang về hai ly cocktail mới. Lưu luyến uống thêm hai hớp nữa rồi mới đặt ly rượu xuống, thuận thế nắm lấy tay anh.

Gò má cô đã ửng lên một lớp hồng mỏng, không biết là do máy sưởi quá ấm hay do rượu ngấm lên mặt.

Trước khi ra khỏi cửa phòng riêng, Thẩm Ký Niên còn giả vờ không nhìn thấy. Vừa vào thang máy, cằm anh đã chạm nhẹ vào trán cô, và khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt anh liền nhìn xuống dò xét.

Giờ này không có nhiều người rời đi, trong thang máy cũng chỉ có hai người họ.

Anh ngậm lấy môi cô. Ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô hôm nay, là một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, không hề gây ngán.

Thang máy di chuyển rất nhanh.

Nụ hôn này cũng ngắn ngủi tương tự.

Khi cửa thang máy mở ra, anh đã buông tay.

Với ý thức của một người của công chúng, cô vô thức hơi cúi đầu rồi mới bước theo chân anh ra ngoài.

Lần này anh đi công tác hơn nửa tháng, nhưng thực ra họ đã hơn một tháng không gặp nhau.

Từ khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ban nãy, cô đã có một dự cảm, nhịp tim cũng tăng nhanh, chỉ là bị cô che giấu đi. Và bây giờ, dự cảm đã thành sự thật.

Vừa quay lại xe, ngay lúc cửa xe đóng lại, cô đã bị anh giữ chặt và hôn tới tấp, vừa dồn dập vừa mãnh liệt.

Minh Ương vô thức nắm lấy áo sơ mi của anh. Chỗ vải trên người anh ban nãy không hề có một nếp nhăn nào, thoáng chốc đã bị ngón tay cô vò cho nhàu nát.

Cô nuốt khan một tiếng, khi bị hôn quá mãnh liệt, cô không kìm được mà mở mắt ra nhìn vào mắt anh.

Trong đầu chợt lóe lên mấy lời nghe được ở quầy bar hôm nay.

Lý trí bị cồn làm cho tê liệt không còn nhạy bén nữa, cô quên mất phải để ý quá nhiều, không kìm được mà suy nghĩ, anh sẽ ở bên một người như thế nào.

Rất khó để tưởng tượng ra.

Giống như đang phác họa trên một tờ giấy trắng, không có đề bài, cũng không có gợi ý.

Thẩm Ký Niên đột nhiên dừng động tác lại. Anh nhìn người trong lòng, chăm chú vào mắt cô, giọng nói có phần trầm xuống: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Trong mắt anh ánh lên vẻ dò xét như đã nhận ra điều gì đó.

Minh Ương giật mình, gần như hoàn hồn ngay lập tức, sau khi nhận ra mình vừa nghĩ linh tinh những gì, cơn say trong phút chốc đã tan biến không còn dấu vết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!